Chương 656: Nguy Kịch
Có mấy người xông ra làm ầm ĩ:
"Không hay rồi, tư đường lại xảy ra chuyện rồi!"
Lại có người trúng tà rồi sao?
Quả nhiên, có vài người sắc mặt tái nhợt chạy tới chỗ chúng ta, nói rằng có mấy vị trưởng bối muốn mời chúng ta vào.
Trình Tinh Hà biết những gì ta vừa nói đã trở thành sự thật, hắn đưa ngón cái lên với ta, vẻ mặt hả hê cười nói:
"Các ngươi cũng thật kỳ lạ, tìm chúng ta làm gì? Không phải tên Giang Cảnh đang ở trong đó sao? Người ta là nhất phẩm Địa cấp đấy, lại còn là người của các ngươi, làm gì đến lượt chúng ta vượt quá chức phận."
Sắc mặt những người đó cực kỳ khó coi:
"Chuyện là...là Giang Cảnh đã xảy ra chuyện."
Thì ra sau khi lấy được cái rương, Giang Cảnh cũng không nhìn ra bên trong đựng thứ gì, vừa định mở rương ra xem thì đột nhiên một khí đen không biết từ đâu bay đến chạm vào hắn, hắn nằm phịch xuống, quả nhiên có tà.
Sếp Giang cũng đi tới kéo ta:
“Đệ đệ tốt, ngươi mau đến đây xem.”
Ta không ngạc nhiên chút nào, liền theo nàng qua đó.
Khi đến nơi, Giang Cảnh đang lấy một tay che trán, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đang chảy máu, một đám người vây quanh hỏi han hắn:
"Tiểu Cảnh, ngươi không sao chứ?"
"Thứ này có gì đó rất kỳ lạ, hay là để cho người quen của Nguyệt Thiền xử lý đi, cùng lắm chúng ta cho hắn ít tiền..."
Trình Tinh Hà bật cười:
"Ai da, chẳng phải là thóc đâu mà đãi gà rừng sao, sao, xảy ra vấn đề gì rồi hả?"
Giang Cảnh ngẩng đầu lên, thấy chúng ta đã tới, sắc mặt hắn tối sầm và nổi giận:
"Ai bảo các ngươi gọi những con hồ ly hoang này tới vậy? Tiểu thúc thúc biết rồi, nhất định là..."
Tiểu thúc thúc của hắn là ai vậy?
Những người khác đều khuyên hắn, nói rằng thân phận hắn cao quý, không nên tranh giành vô ích với thứ này.
Người họ Giang ai nấy đều rất tự cao, câu này có nghĩa là gì, chẳng phải muốn nói hắn không có năng lực này sao?
Không nói cũng không sao, nhưng vừa nói ra, Giang Cảnh liền đập sàn đứng lên:
“Trước mặt nhiều tổ tiên như vậy, ta không thể để thanh danh Giang gia chúng ta bị hủy hoại trong tay mình, tất cả tránh ra."
Nói rồi, một lá bùa màu vàng vẽ bằng chu sa bị đốt cháy, hắn lấy tay chộp lấy nó.
Hành động này khiến những người nhà Giang gia kinh hãi:
"Tiểu tử này đang làm gì vậy? Nhỡ tay bị bỏng thì sao?"
Có người vội nói:
"Đại ca, ngươi không hiểu, đây là bí kíp của nghề phong thủy, những đại sư phong thủy khác còn có thể ngự kiếm phi hành nữa là."
Ngươi hiểu lầm rồi, cái đó không phải chúng ta, là kiếm hiệp Thục Sơn.
Nhìn thấy trận thế của Giang Cảnh, Trình Tinh Hà không kìm được nói nhỏ:
"Không lẽ là chưởng tâm lôi?"
Ta gật đầu:
“Ta nghĩ là vậy.”
Chưởng tâm lôi vô cùng nổi tiếng, là hình thức mời Thiên Lôi xuống để giúp mình đánh bại yêu ma thông qua bùa mệnh...không có ác quỷ nào không sợ Thiên Lôi.
Đây quả là truyền nhân của Long Hổ Sơn, người thật sự nắm vững chiêu thức này không nhiều...nghe nói chưởng tâm lôi chia làm chín tầng, tầng nhẹ nhất là tầng thứ chín, một chưởng có thể bắn chết chim muông, tầng lợi hại nhất là tầng thứ nhất, một chưởng có thể dễ dàng lấy đầu bạt quỷ.
Ta không khỏi có chút ấn tượng, danh môn tử đệ không hổ danh là danh môn tử đệ, một thứ cao siêu như vậy mà cũng biết.
Giang Cảnh nín thở nheo mắt, mở một tay ra, khi ta nhìn lại, một ngọn lửa đỏ rực đột nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay trắng trẻo của hắn...dựa vào độ tinh khiết của ánh sáng này, chắc chắn đã đạt đến tầng thứ năm.
Quả nhiên, trong không khí dường như mơ hồ có tiếng sấm sét.
Sau đó, hắn bắt đầu niệm chú:
"Ta phụng thiên mệnh, lập chém bất tường!"
Âm thanh này vừa vang lên, một tia sáng ngưng tụ từ tay hắn và đánh thẳng vào chiếc rương lớn.
Một tiếng “bùm” vang lên giống như sét đánh vào cái rương khiến những người xung quanh sợ kinh hồn bạc vía, bọn họ nhìn Giang Cảnh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
"Tiểu Cảnh không hổ danh là tài năng xuất chúng trong nghề phòng thủy, người thường làm gì có năng lực này!"
"Lẽ ra nên đến tìm Tiểu Cảnh sớm hơn...hắn còn lợi hại hơn nhiều so với tên người quen không rõ lai lịch đó!"
Giang Cảnh cảm thấy mình đã rửa được nỗi nhục, vẻ mặt hắn không khỏi tỏ ra tự mãn.
Không ngờ sau khi âm thanh đó vang lên, nơi đây lại thoang thoảng mùi lưu huỳnh, khi khói và mùi lưu huỳnh tan đi, tất cả mọi người vươn cổ ra nhìn và rồi ngơ ngác.
Cái rương đó vẫn nằm yên bất động, không bị hư hại gì, Giang Cảnh thì lại bị tà khí đó xông tới ngập đầu.
Một đám người vội chạy tới đỡ hắn, cảnh tượng này vô cùng xấu hổ, Trình Tinh Hà rất nhiệt tình xem náo nhiệt:
"Đến tên lão tam kia còn mở được cái rương, ngươi còn kém cỏi hơn cả hắn."
Sắc mặt Giang Cảnh tối sầm lại, nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm chúng ta:
"Các ngươi…"
Nhưng hắn còn chưa nói xong, bên ngoài lại có người đến bẩm báo:
"Không hay rồi, trong tộc có mấy đứa cháu bị bệnh, có vài đứa bệnh tình rất nguy kịch..."