Chương 658: Giang Gia
Ta trả lời:
"Quái vật ba mắt đó gây chuyện không phải vì gì khác, mà chính là muốn đòi lại công bằng, không liên quan đến người khác, chỉ cần thỏa mãn tâm nguyện của vị đó, những thứ còn lại để ta xử lý."
Người đàn ông ngực đầy lông lá gông cổ lên nhìn chằm chằm vào ta:
"Tâm nguyện cái gì chứ, ta thấy ngươi đang ăn nói xàm bậy! Nếu ngươi biết rõ như vậy, sao không nói rõ ra tên quái vật ba mắt đó rốt cuộc là thứ gì?"
“Đúng vậy.”
Những người khác của Giang gia cũng hỏi theo:
“Là người hay quỷ, hay là…”
Nói đến quái vật ba mắt, họ đương nhiên sẽ nghĩ đến thần Nhị Lang, nhưng họ không dám nói thẳng ra.
Ta trả lời:
“Đương nhiên không phải thần Nhị Lang, nếu các ngươi đắc tội với thần Nhị Lang thì e là cả ta cũng không thể xử lý được. Tuy nhiên, thứ này không phải người, cũng không phải ma...cụ thể, nó có thể được xem là “tinh”.”
“Tinh?”
Người đàn ông ngực đầy lông lá há hốc mồm:
“Là vị tinh, hạt nêm hay là tinh chất rửa chén?”
Bầu không khí đang rất căng thẳng nhưng khi nghe hắn nói vậy, một số thanh niên không tin vào tà quỷ phì cười, tỏ ra giễu cợt, sau khi bị trưởng bối đánh vài cái chúng mới im lặng.
Ta đáp:
“Thứ này gọi là Ngũ Hành Tinh.”
Đương nhiên bọn họ nghe không hiểu, chỉ có Giang Cảnh sắc mặt biến sắc.
Mọi người vội hỏi:
"Ngũ Hành Tinh này là thứ gì?"
"Hì hì hì...Ngũ hành tinh...Ngũ hành tinh..."
Lúc này, trong phòng vang lên một tràng tiếng cười.
Tiếng cười đó nghe như tiếng cười của trẻ con nhưng lại ma quái và u ám, hoàn toàn không giống âm thanh của người sống.
Người chị dâu góa bụa cũng thấy sợ hãi, khi nhìn xuống đứa con của mình, nàng lập tức hét lên.
Đứa trẻ vừa rồi còn giống như người thực vật kia không biết từ lúc nào đã đứng dậy, quay mặt đi, mỉm cười với ta:
“Bé con, ngươi biết ta sao?”
Ta đáp:
"Cũng chỉ là từng nghe nói, thật sự không ngờ rằng...có thể tận mắt thấy."
Đứa trẻ kia liếc mắt nhìn ta, nó khoảng bốn đến năm tuổi, thần thái lại giống như lão yêu tinh đã sống nhiều năm - rất có phong thái của Hắc Bạch Vô Thường, nhưng còn khủng khiếp hơn Hắc Bạch Vô Thường nhiều.
Chị dâu góa chồng lấy lại tinh thần, hoảng hốt muốn ôm lấy đứa bé trai kia:
"Tiểu Bảo, con làm sao vậy Tiểu Bảo, ta là mẹ đây..."
Nhưng đứa trẻ kia bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng lườm quả phụ một cái:
"Cút ra, mẹ của ta đã chết mấy năm rồi."
Đôi tay của chị dâu góa chồng dừng ở giữa không trung, cứng đờ, cơ thể lảo đảo, suýt nữa đã đặt mông ngồi xuống đất.
Người của Giang gia ở xung quanh vừa thấy là biết bị trúng tà thật, sợ đến nỗi hô to gọi nhỏ.
Đứa trẻ kia quay đầu nhìn về phía ta:
"Nhóc con, theo lý mà nói thứ như chúng ta đã tuyệt chủng từ lâu rồi, làm sao ngươi nhìn ra được?"
Ta nhìn về phía Giang Cảnh:
"Trước đó không dám chắc chắn, may nhờ vào người kia."
Giang Cảnh nhất thời sững sờ:
"Ngươi có ý gì?"
Là vì Chưởng Tâm Lôi của Giang Cảnh.
Thiên Lôi là người chuyên giết yêu tà, Chưởng Tâm Lôi mà Giang Cảnh mời tới tuy không bằng một phần vạn của Lôi Công gia, nhưng cũng là Thiên Lôi thật trăm phần trăm, bị Thiên Lôi chạm vào mà không tổn hại một cọng tóc nào, trừ phi có liên quan đến Đạo gia.
Những yêu tà có hình hài trẻ con khác đã bị loại bỏ ngay tức khắc, nó chỉ có thể là tinh - còn phải là tinh có liên quan đến Đạo gia.
Mà Ngũ Hành tinh này có lai lịch rất đặc biệt, có liên quan đến Đạo gia.
Đứa bé kia nhìn ta chằm chằm, bỗng nhiên cười một tiếng:
"Được...hiểu biết sâu rộng lại thông minh, ta thích ngươi. Lúc nãy ngươi nói, ngươi có cách xử lý ta? Ngươi nói nghe xem nào, cách gì?"
Ta vội nói:
"Cũng không phải xử lý, là hòa giải. Ta biết, ngươi là tiên gia biết phân biệt đúng sai, lần này là bị ấm ức, ý của ta là muốn hòa giải từ bên trong."
Ngàn xuôi vạn xuôi, nịnh nọt không xuôi, huống hồ Ngũ Hành tinh ấy à, trước hết phải tâng bốc cao cao đã, nhất định mọi chuyện sẽ dễ thương lượng hơn.
Quả nhiên, biểu cảm của đứa bé kia vênh váo hơn rất nhiều:
"Ngươi muốn hòa giải như thế nào?"
Giang Cảnh nghe thấy lời này, ánh mắt càng khinh bỉ hơn. Hắn cảm thấy ta lại muốn bám víu quan hệ với dị loại, đúng là không có chút bản lĩnh nào.
Ta đáp:
"Lần này ngươi nổi giận cũng là vì có người mạo phạm, giao kẻ đầu sỏ cho ngươi, người kia có tội thì phải chịu, tùy ngươi xử lý, để trao đổi, cũng xin ngươi buông tha cho đám con cháu này của Giang gia, trẻ con không làm sai chuyện gì."
Vừa nghe "Trẻ con không làm sai chuyện gì", trên mặt đứa trẻ kia bỗng xuất hiện biểu cảm rất phức tạp:
"Đúng vậy, trẻ con không làm sai chuyện gì."
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Lão Tam, vẻ mặt căm hận.
Lão Tam vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi:
"Ta…ta là vì Giang gia, nên mới chiếm mảnh đất này, tấm lòng của ta, các vị tổ tiên đều thấy mà..."
Còn chị dâu góa chồng kia thì vội nói:
"Nếu thật là như vậy, ngươi mau trừng trị Lão Tam đi, hắn lớn tuổi như vậy sống cũng đủ vốn rồi, chỉ tội nghiệp Tiểu Bảo của ta, phải chịu loại khổ như vậy..."