Chương 660: Chạy Thoát
Mấy đứa trẻ kia nói quái nhân đó có ba con mắt là vì, nàng từng bị người ta rạch ra một lỗ thủng ở trán, rót chu sa đan hống vào.
Rót thứ kia vào trán, đương nhiên là sáng lấp lánh, rất giống như một con mắt.
Trước đó Lão Tam mở rương thấy chính là một trong hai Ngũ Hành tinh, còn con bây giờ gây chuyện là một con khác.
Đương nhiên bọn nó có đôi có cặp.
Mà đã đến mức gây chuyện, tất nhiên cũng đã có thành tựu rồi.
Những người của Giang gia nghe vậy thì trợn cả mắt lên, đều nhìn về phía Giang Cảnh:
"Thật sự có loại bản lĩnh như vậy? Tiểu Cảnh, vậy ngươi nhất định phải bắt lấy nó đấy!"
Đã đến lúc nào rồi còn nhớ đến chuyện này!
Ta vừa định nói chuyện, bỗng nhiên trong Từ đường phát ra một tiếng "Hú" thật lớn.
Lúc ấy ta biết ngay, hỏng rồi, thứ kia bị chọc giận rồi.
Một luồng sát khí che trời lấp đất cuốn tới, không biết Trình Tinh Hà nhìn thấy cái gì, cũng "Đậu má" một tiếng:
"Không xong rồi..."
Chỉ nghe "Soạt" một tiếng, bài vị và thẻ xương ở sau lưng đổ xuống, đồng thời, dưới lòng bàn chân chúng ta cũng run rẩy theo, giống hệt như xảy ra động đất.
Toàn bộ người Giang gia đều hoảng loạn, hối hả chạy ra bên ngoài, nhưng đỉnh đầu bắt đầu có đồ vật rơi xuống - trần nhà chạm trổ kia treo rất nhiều đồ trang trí như đèn lồng thú may mắn, lúc này lại rơi thẳng xuống đầu những người Giang gia giống như trời đổ mưa!
Lần này, người lớn khóc, trẻ con con kêu, đám vệ sĩ bận bịu, tình hình rối loạn.
Người có vai vế cao hô to gọi nhỏ, bảo hai người ăn cơm âm dương như hai chúng ta nhanh chóng nghĩ cách.
Đã đến nước này rồi, còn có thể nghĩ được cách gì? Chạy đi!
Từ đường này quả thật vừa lớn đồ sộ, nhưng lúc chạy trốn, mọi người đều chê nơi này quá lớn - như thể chạy cả nửa đời người vẫn chưa chạy đến cửa.
Giang Cảnh cũng vô cùng chật vật:
"Đều tại cái tên kết nghĩa kia quấy rối, nếu không ta đã bắt được thứ kia từ lâu rồi! Chỉ cần bắt được thứ kia, sao phải lo trẻ con nhà chúng ta xảy ra chuyện. Ngũ Hành tinh còn lợi hại hơn cả nhân sâm ngàn năm, một miếng da thịt là có thể nối lại mạng..."
Mẹ nó ngươi chặn ngang một gậy làm hỏng chuyện, lại nhờ vào ta.
Trình Tinh Hà vừa né tránh đồ đạc rơi xuống đầu, còn vừa không quên chế nhạo:
"Thất Tinh ngươi là một cục gạch, chỗ nào cần thì chuyển đến chỗ đó!"
Ta nào có thời gian cãi lại, kéo Bạch Hoắc Hương qua, nhấc cánh tay giúp nàng che chắn đồ đạc rơi từ trên xuống.
Mặt của Bạch Hoắc Hương lập tức đỏ lên, nhưng nàng không tranh cãi với ta nữa, mà là ngoan ngoãn tựa vào ngực ta, như thể không sợ hãi chút nào.
Lá gan của nàng cũng rất lớn.
Động tác của vệ sĩ bên người Giang tổng cũng giống như ta, làm cây ô thịt người bảo vệ cho Giang tổng.
Còn Giang tổng thì kéo ta lại:
"Em trai, ngươi mau nghĩ cách đi, cả nhà chúng ta đều ở đây, nếu thật sự xảy ra chuyện..."
Nếu xảy ra chuyện thật, vậy đương nhiên là cả nhà bị diệt.
Thấy chỉ còn mấy bước nữa là người Giang gia có thể ra khỏi cửa, nhưng ngay lúc này, chỉ nghe "ầm ầm" một tiếng, trần nhà đẹp đẽ trên đỉnh đầu sắp sập xuống cả thảy!
Lần này chết rồi.
Ta quyết định rất nhanh, giao Bạch Hoắc Hương cho Trình Tinh Hà, bản thân đi sau cùng, quay Thất Tinh Long Tuyền lại, dùng Hải Lão Đầu thúc đẩy khí, sát khí xông thẳng lên, quả thật đã chẻ được sát khí trên nóc nhà.
Tranh thủ thời gian mấy bước này, thấy phần lớn người Giang gia đã đi ra hết, nóc nhà không chịu nổi hai luồng sát khí, lúc này mới sụp đổ ầm ầm.
Ta nhân cơ hội cuối cùng lao ra, sau lưng rầm một tiếng, Từ đường kia đã trở thành một đống đổ nát, bài vị gì đó, đương nhiên đều bị chôn vùi ở bên trong.
Bạch Hoắc Hương nhào tới, kiểm tra cho ta xem có vết thương hay không, vừa kiểm tra vừa lớn tiếng mắng ta muốn chết à, ta đều không để trong lòng, chỉ âm thần kinh hãi - không ngờ sát khí của Ngũ Hành tinh kia lại lớn đến mức này, ngay cả Từ đường cũng đánh sập, quả thật là kinh khủng như vậy.
Khó đối phó nha.
Giang gia là một gia tộc trong sạch cao quý, đâu từng phải chịu kinh hãi như vậy, ai nấy đều đủ loại hoảng sợ:
"Tổ tiên phù hộ, cuối cùng cũng chạy ra được rồi..."
Giang tổng cũng túm lấy ta xem đi xem lại, sắp khóc ra tới nơi:
"Em trai, nếu vì Giang gia chúng ta mà ngươi thật sự bị chôn ở bên trong, cả đời ta sẽ không tha thứ được cho bản thân..."
Ta đang định an ủi Giang tổng, nhưng vừa chạm đến mặt Giang tổng, lòng ta lập tức căng thẳng.
Giang tổng...đã bắt đầu chảy máu mũi lúc nào không hay. Những người còn lại cũng thế, lỗ tai, lỗ mũi, đều âm thầm rỉ máu ra.
Hỏng rồi, cho dù chạy ra được, sát khí xông lên như vậy, người ở đây đều sẽ toi đời.
Giang Cảnh cũng phát hiện, sắc mặt tím tái, lập tức nhìn về phía ta.
Bây giờ nhìn ta thì có ích gì, rồng mạnh không áp được rắn địa phương, tổ tiên nhà các ngươi đều ở dưới mái hiên của người ta, ngươi thì hay rồi, vì Ngũ Hành tinh mà không cần cả tổ tiên.