Chương 661: Nói Dối
Mấy người lớn tuổi biết rõ nội tình, đương nhiên cũng bị dọa sợ, lập tức hỏi Giang Cảnh:
"Vậy…vậy bây giờ còn có thể hòa giải với thứ kia không?"
Giang Cảnh hơi lúng túng mà lắc đầu.
Ngươi nói xem, đầu tiên là tu hú chiếm tổ chim khách, bây giờ ngay cả nguyên thân của người ta cũng muốn cướp, đúng thật là đắc tội Ngũ Hành tinh đủ đường, có thể hòa giải mới có ma ấy.
Những trưởng bối kia biết Giang Cảnh làm hỏng chuyện, tức giận đến nỗi bắt đầu mắng chửi Giang Cảnh. Tuy rằng ánh mắt của Giang Cảnh vẫn không phục, nhưng cũng không lên tiếng, mấy người quả phụ tẩu tử biết thì khóc rống lên.
Bên trong đống đổ nát, những nén nhang may mắn còn tồn tại vẫn đang không ngừng cháy, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ người lớn, mấy đứa trẻ không chịu nổi sát khí kia sẽ xui xẻo trước.
Giang tổng cũng sốt ruột đến xoay vòng vòng:
"Chỉ còn thời gian chưa tới một nén nhang, làm sao bây giờ đây?"
Giang Cảnh đã hoàn toàn bị lạnh nhạt, bọn họ lại vây tới xin tôi.
Tôi vừa lấy lệ vừa suy nghĩ, cảm thấy chuyện rất kỳ lạ.
Nếu Ngũ Hành tinh đã có bản lĩnh lớn như vậy, vậy tại sao ngay từ đầu hắn không xử lý chú ba , trái lại cứ lề mề, bắt đầu ra tay với dòng họ Giang gia chưa từng biết rõ chân tướng?
Thấy Ngũ Hành tinh kia cũng có trí khôn, không giống thứ không biết phân biệt đúng sai đen trắng.
Vừa rồi nó bám vào trên người đứa bé, nói giúp nó một chuyện là có thể nhường đất, rốt cuộc là giúp chuyện gì đây?
Phóng mắt nhìn sang, bởi vì bị sát khí tấn công, phần lớn người Giang gia bắt đầu xuất hiện các loại triệu chứng không tốt, người có sức khỏe yếu trực tiếp nằm xuống, duy chỉ có Lão Tam là không thấy đâu.
Mẹ nó, chẳng lẽ con hàng này nhanh chân chạy trốn được rồi?
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay kéo ta lại, một giọng nói yếu đuối lại vội vã vang lên ở sau lưng ta:
"Tiên sinh, ta xin ngươi, mau cứu chồng ta!"
Cô vợ xinh đẹp của Lão Tam.
Nàng kéo ta lại, rồi dẫn ra phía sau.
Ta vừa nhìn theo, chỉ thấy Lão Tam nằm sấp ở đằng sau một tấm bia đá, toàn thân run rẩy.
Ồ, chẳng phải không sợ báo ứng hay sao?
Ta vừa định trào phúng hắn, bỗng nhiên sững sờ. Kỳ lạ, tất cả người Giang gia đều trúng chiêu, bị sát khí vọt lên mệnh đăng, hồn phách đã sắp tiêu tan, nhưng Lão Tam này thì ngược lại, mệnh đăng của hắn vẫn còn sáng ngời, khỏe mạnh sung sức, chứ đừng nói là thất khiếu chảy máu.
Tình huống gì đây?
Trình Tinh Hà cũng đã nhìn ra, vỗ đùi:
"Mẹ nó, chẳng lẽ Lão Tam này không phải là người Giang gia, được nhận nuôi hả?"
Lão Tam nghe thấy lời khác thì vẫn ổn, nghe xong lời này bèn vùng dậy, chỉ vào mũi Trình Tinh Hà chửi:
"Ngươi nói cái quần què gì vậy? Sao ta không phải người Giang gia, không tin thì đi xét nghiệm DNA, nếu ông đây không họ Giang sẽ theo họ ngươi!"
Một số người lớn tuổi còn lại cũng tới làm chứng, nói quả thật hắn có gốc gác rõ ràng - giống như y đúc với cha hắn, không cần nghi ngờ, làm hắn đắc ý không thôi.
Nếu trên người hắn cũng chảy dòng máu của Giang gia, cho dù là họ hàng xa, vậy nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng, không thể nào yên lành như vậy được, hắn cũng đâu có mệnh cứng.
Ta lập tức vọng khí, vừa vọng khí đã lập tức hiểu được. Không ngờ, trong ngực tên Lão Tam này lại có một món bảo khí!
Trong ngực hắn có thứ gì đó?
Ta lập tức kéo hắn lại, sờ soạng trên người hắn.
Lão Tam không ngờ ta lại ra tay với hắn như vậy, không khỏi ngạc nhiên, quay người lại trốn tránh tỏ vẻ chán ghét:
"Người sờ soạng cái gì đấy? Ta cho ngươi biết, ta không giống Nguyệt Thiền đâu, ta có vợ..."
Ngươi có vợ liên quan gì đến ta?
Cuối cùng ta đã hiểu, Ngũ Hành tinh kia yêu cầu ta làm chuyện gì rồi.
Thế là ta lập tức nói:
"Có phải ngươi có chuyện gì giấu diếm không nói hay không?"
Lão Tam giật mình:
"Ngươi có ý gì?"
Hắn đang hốt hoảng.
Ta bèn nói tiếp:
"Ngươi nói dối phải không? Trong cái hòm mà ngươi mở ra, không chỉ có thi thể bé trai, chắc hẳn còn có những vật khác. Vật đó, bây giờ đang ở trên người ngươi."
Dưới lòng bàn chân Lão Tam không nhịn được mà run rẩy.
Người Giang gia ở xung quanh nghe vậy, cũng đều vây tới, nhất là Giang Cảnh, ánh mắt cũng quét trên dưới một lượt, sau đó sáng lên:
"Đúng là có đồ vật!"
Ta nhân cơ hội nói:
"Không phải là ngươi đào được đồ tốt, muốn tự giấu đi hay sao? Người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng vì bảo vật này mà ngươi đắc tội thần tiên ba mắt kia, bây giờ thần tiên ba mắt giáng tai ương, bản thân ngươi không có chuyện gì, nhưng người xui xẻo lại là những người khác của Giang gia, đều là họ hàng, ngươi làm như vậy không được phúc hậu lắm nhỉ?"
Lần này, người Giang gia bị kích thích đến nỗi lòng đầy căm phẫn:
"Lão Tam, lời đó có phải thật không?"
Lão Tam ngày càng hốt hoảng:
"Cũng không phải là ta cố ý..."