Chương 662: Gieo Gió Gặt Bão
Giọng nói của ta càng lúc càng lớn:
"Đừng nói, thứ này thật sự là đồ tốt, những người khác của Giang gia đều bị sát khí tấn công, chỉ có ngươi, không tổn thương một sợi tóc nào."
Lúc đầu những người của Giang gia vẫn còn canh cánh trong lòng vì Lão Tam làm sai, khi nghe Lão Tam còn giữ lại một chiêu thì tức giận đến nỗi ai nấy đều đỏ mặt tía tai, dồn ép tới, muốn Lão Tam mau giao bảo vật ra. Muốn cứu thì mọi người cùng cứu.
Thấy nén nhang kia chỉ còn lại một phần ba.
Cô vợ xinh đẹp cũng không nhịn được mà nói:
"Chồng à, hay là, ngươi lấy thứ kia ra đi, cho tiên sinh nhìn thử, biết đâu có thể tìm được cách cứu mạng từ vật kia thì sao..."
Lão Tam quay đầu lườm cô vợ xinh đẹp một cái:
"Đồ đàn bà bại gia nhà ngươi thì biết cái gì?"
Còn Giang Cảnh thì đâu còn nhịn được, kéo Lão Tam lại, kẹp lấy cổ hắn:
"Chú ba, đắc tội!"
Vừa nói vừa giật áo sơ mi của Lão Tam ra, một tay ấn lên đan điền của Lão Tam, rót khí ấn xuống dưới, Lão Tam chưa kịp phản kháng đã há miệng nhổ ra một vật.
Đó là một hạt châu, rơi xuống lộc cộc rồi lăn xa ra.
Chính là nó...thứ trên chàng trai Ngũ Hành kia, luyện chế ra âm dương ngũ hành đan!
Trình Tinh Hà bỗng mở to hai mắt, muốn đi qua nhặt theo phản xạ, nhưng có lẽ người Giang gia đang ở trong hiểm cảnh, ý chí khiến họ chen lên, hất văng Trình Tinh Hà.
Nhất là Lão Tam, gã như con trâu điên vậy, hận mình không có hai cái sừng để đẩy mấy người này ra.
Kết quả mọi thứ loạn cả lên, dường như xảy ra nạn đạp nhau, ai cũng không cướp được, hạt châu kia lập tức biến mất.
Giang Cảnh nhíu mày, lập tức nhìn chung quanh...Ta biết được hắn đang ngưng khí lên mắt, cũng đang liều mạng tìm hạt châu.
Đáng tiếc, hắn cũng không tìm được.
Lúc này, chị dâu góa chồng kia chộp lấy ta:
“Ngươi mau đi tìm, thứ đó có thể cứu mạng đó, ta phải cứu Tiểu Bảo của ta.”
Hương đầu tử không còn được mấy phút.
Ta lập tức ho khan một tiếng, lớn tiếng nói:
“Tam Nhãn Thần Tiên, chuyện ngươi nhờ ta đã làm xong rồi.”
Mọi người sửng sốt đều nhìn ta, dường như là không rõ lời của ta có ý gì.
Nói xong, ta chạy tới một bụi cỏ gấu.
Lão Tam tinh mắt cũng nhìn thấy hạt châu ở trong bụi cỏ kia, lập tức nhào tới, Giang Cảnh cũng muốn chạy qua lại bị ta kéo lại.
hắn quay đầu lại nhìn ta, vẻ mặt chán ghét:
“Ngươi cũng muốn…”
Ta muốn cứu ngươi một mạng, vớt chút công đức.
Lão Tam vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn bọn ta, đang định nói gì đó, ta nhìn ra hắn không còn cơ hội này.
Sương đen trên ấn đường hắn như nổ tung, đột nhiên lan rộng ra, mà mệnh đăng cũng lay động, hắn hấp hối - hắn gặp xui rồi.
Quả nhiên đúng lúc này, bầu trời vừa rồi còn đang treo veo bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, có thể thấy mấy đám mây bên cạnh có cả kim quang - đây là Hạn thiên lôi.
Ta lập tức hét lớn:
“Mọi người nằm xuống!”
Mọi người sửng sốt, lập tức nằm xuống, não quý nhân đều thông minh, cũng không quên câu nói kia - người mở rương sẽ bị thiên lôi đánh.
Đương nhiên Lão Tam cũng nhớ, hắn hốt hoảng, cũng muốn ngồi xổm xuống nhưng đã muộn rồi.
Một tia sét đánh về phía gã.
Lần này đã dọa sợ toàn bộ người Giang gia, tức phụ xinh đẹp trơ mắt nhìn cơ thể Lão Tam ngã xuống như khúc gỗ, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất.
Bên trong từ đường đã sụp truyền đến tiếng cười âm trầm.
Sau đó là tiếng khóc.
Đứa con của chị dâu góa chồng đã thức dậy.
Chị dâu góa chồng thấy thế lập tức ôm tiểu hài tử lên, vừa hôn vừa cười - mấy lão lão già ốm yếu bị sát khí bao trùm cũng từ từ ngồi dậy.
Sát khí trên mặt họ từ từ biến mất.
Trình Tinh Hà rất hâm mộ nhìn họ.
Ta hỏi:
“Ngươi lại thấy gì à?”
Trình Tinh Hà lắc đầu:
“Ai da, có nhà là tốt rồi, mấy tổ tông đã chết kia đang thổi sát khí sau lưng họ.”
Mấy sát khí vừa rồi đều là do Ngũ Hành tinh dẫn tới, bây giờ Lão Tam đã bị chém chết, Ngũ Hành tinh rút lại thần thông, mấy tổ tông kia lo cho con cháu nên chạy đến che chở, bảo sao sát khí lại tan nhanh như thế.
Giang tổng phản ứng lại, cực kỳ cao hứng, kéo ta lại:
“Em trai, may mà có ngươi!”
Mấy người khác cũng cảm ơn hùa theo.
Chỉ có Giang Cảnh nhìn chằm chằm thi thể đen như quạ của Lão Tam, dáng vẻ không thể giải thích được:
“Là vì mở rương nên bị thiên lôi đánh chết ư? Ngũ Hành tinh ngày ngang ngược quá nhỉ?”
Mấy trưởng bối nói:
“Lão Tam này đúng là tên ngu xuẩn, trừng mắt tìm hai khe hở này, tìm ra mảnh đất như này đúng là có lỗi với tổ tông, ta thấy không riêng gì Ngũ Hành tinh hận gã tu hú chiếm tổ chim khách, mấy tổ tông cũng hận hắn xem chuyện lớn như từ đường như trò đùa.
Nói xong xoay người lại lạy từ đường, nói cảm ơn tổ tông phù hộ.
Nhưng không ngờ từ đường phát ra một giọng hỏi âm trầm:
“Không phải ta ngang ngược mà là do Lão Tam kia, gieo gió gặt bão.”
Đúng, đúng là gieo gió gặt bão.
Ta nhìn tức phụ xinh đẹp đang quỳ xuống đất khóc nức nở, ta đỡ nàng lên: “Chúc mừng ngươi được toại nguyện.”