Chương 668: Mong Muốn
Sếp Giang nghe không hiểu, vội vàng nói:
"Bạch Long? Là đồ thủ công mỹ nghệ sao? Lý Ngư là đứa trẻ hào phóng nhất trong gia tộc, đệ đệ, nếu ngươi bằng lòng để lại thứ đó cho hắn, hắn nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Giang Thần gật đầu:
"Ngươi muốn giá bao nhiêu cứ nói."
Giá...Hắn là thiên tử cao ngạo nên ai cũng phải nghe theo lời hắn sao?
Nhưng ta thì lại không thể chấp nhận giọng điệu này.
Ta giơ một tay lên và nắm lấy Trình Tinh Hà đứng còn không vững ném sang một bên, Bạch Hoắc Hương nhận thấy có tà khí, nàng quay người lại muốn ngăn ta nhưng lại không nhanh bằng ta.
Trong chớp mắt, ta đã lao tới trước mặt Giang Thần, giơ nắm đấm lên và vung về phía hắn.
Ngươi muốn lấy Tiêu Tương từ ta sao...nếu không phải ngươi thì làm sao Tiêu Tương có thể còn lại một cái vảy?
Hành khí của lão Hải đang điên cuồng đập vào cơ thể ta, ta chưa bao giờ sử dụng lực lớn như vậy trước đây.
Vì tốc độ của ta quá nhanh nên ngay cả những vệ sĩ Thiên cấp xung quanh Giang Thần cũng không phản ứng kịp, ta chỉ nghe thấy tiếng xé gió sắc nhọn bên tai.
Nhưng điều ta không ngờ tới là Giang Thần lại giơ một tay lên, chắn trước mặt ta, khẽ mỉm cười:
"Thì ra ngươi cũng thích loại công phu này."
Không đúng...Ta lập tức phản ứng lại... không ngờ trên người Giang Thần cũng có hành khí!
Và hành khí này của hắn không thua kém ta là bao!
Ta chỉ cảm thấy cánh tay mình bị một lực rất mạnh va vào, phản xạ có điều kiện bảo ta né đi mũi nhọn này, nhưng dưới chân ta vẫn không nhụt chí và đá vào phần dưới cơ thể hắn.
Giang Thần né được một cách dễ dàng, ánh mắt càng hiện lên nụ cười đắc ý:
"Ngươi tiến bộ hơn so với lần trước rồi."
Những lời này giống như một tiền bối đang chỉ bảo hậu bối, ta càng thêm giận dữ, không đến lượt ngươi nói như vậy!
Đám vệ sĩ đó cũng không phải lũ vô dụng, khi định thần lại, họ lao về phía ta, sếp Giang hoảng sợ nói:
“Chuyện gì vậy...”
Nhưng Giang Thần lại cao giọng nói:
"Ta chỉ là đang cọ xát với đệ đệ, các ngươi không cần quan tâm."
Đệ đệ...đều là Tứ Thần Long Mệnh, ai lớn tuổi hơn ai chứ?
Ngay khi ý nghĩ này lướt qua, một nắm đấm đã ngưng tụ lửa giận của Hải lão và đánh vào mặt hắn.
Lần này hắn không tránh kịp, người hắn lảo đảo một cái, khóe miệng chảy máu, nhưng hắn vẫn cười nói:
"Gặp được kỳ phùng địch thủ thâtj thú vị."
Ta không phải là đối thủ của ngươi...ta là chủ nợ của ngươi!
Cảnh tượng Tiêu Tương vì hắn mà quỳ xuống không ngừng hiện lên trong đầu, ta muốn ngươi trả lại gấp mười lần những gì ngươi nợ ta và Tiêu Tương!
Sếp Giang lập tức hét lên:
"Không phải chỉ cọ xát thôi sao? Bắc Đẩu, sao ngươi ra tay mạnh như vậy?"
Người nhà Giang gia cũng xông lên:
"Tiểu tử này có gì đó không đúng...giống như có thâm thù đại hận gì đó..."
"Nhưng Lý Ngư là ai, sao có thể có thù oán với tên tiểu tử này chứ?"
Giang Thần nghiêng đầu tránh đòn, sau đó dùng cùi chỏ hướng về phía ta...hành khí của hắn rất sắc lẹm và độc địa, ta nghiêng đầu né nhưng tiếng xé gió lướt qua người ta, ta cảm thấy một luồng hơi ấm...mũi ta đang chảy máu.
Đúng lúc này, Giang Thần xoay người lại, một tay hướng vào xương quai xanh của ta, muốn lật ngược ta lại...theo lý, ta nên né sang bên phải, nhưng ta đã nhìn ra chiêu trò của Giang Thần.
Ta dùng sức hất vai qua, một trận đau kịch liệt bùng phát, Giang Thần trên mặt lộ ra vẻ khó tin, tay còn lại của ta đập mạnh vào xương sườn của hắn.
Hắn cau mày, vẻ mặt kinh ngạc...vốn dĩ hắn định nhân lúc ta né thì chân sẽ không vững, hắn sẽ lật nhào ta từ phía sau, khiến ta xấu mặt, nhưng đáng tiếc, chuyện lại không như hắn mong muốn.
Hắn phản ứng lại, hắn đã vận khí để bảo vệ khoảng trống dưới xương sườn, nhưng đã quá muộn...ta nghe thấy tiếng xương sườn của hắn bị va đập mạnh.
Có lẽ hắn không hề coi ta là đối thủ...trong mắt hắn, một người nhà quê như ta không xứng chút nào.
Quả thật, hành khí của hắn mạnh hơn ta nhưng đáng tiếc, đánh nhau không chỉ cần đến hành khí mà còn cần đến trí não.
Nhưng Giang Thần kiên cường hơn ta nghĩ, hắn kìm nén cơn đau dữ dội dưới xương sườn và dùng một tay đập vào thái dương của ta.
Hắn ra tay nhanh một cách đáng ngạc nhiên, ta không thể quay đầu đi, tai ta đột nhiên cảm thấy đau nhói.
Nhưng ta nhân cơ hội này đập đầu vào trán Giang Thần, cả hai người đều thấy đau và lùi ra sau.
Nhiều vệ sĩ sợ Giang Thần bị ta đánh tơi tả, thế là một đám người xông lên, ta đánh tới tấp, xoay người lại muốn rút Thất Tinh Long Tuyền ra, nhưng nhân lúc ta bị vệ sĩ khống chế, không biết từ lúc nào Giang Thần đi vòng ra phía sau ta:
“Ngươi quả là có nhiều thứ hay ho nhỉ...ta nhớ thanh kiếm này cũng không tồi.”
Hắn vừa nói, ta đã nghe một tiếng “hắc”, da đầu ta như nổ tung ngay lập tức.
Không ngờ hắn có thể rút ra Thất Tinh Long Tuyền?