Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 670 - Chương 670 - Quan Trọng Hơn

Chương 670 - Quan Trọng Hơn
Chương 670 - Quan Trọng Hơn

Chương 670: Quan Trọng Hơn

Chỉ là phải nhờ vào Giang Thần, ta thà không đi còn hơn.

Giang Thần dường như nhìn ra ta đang nghĩ gì, cười nói:

"Ta còn nghe nói đại hội thanh nang lần này còn thảo luận Tứ tương cục."

Tai tôi lập tức vểnh lên, Tứ tướng cục?

Lần trước làm mất mật tịch, cũng không tìm được bản đồ Huyền Vũ Cục của Trình Tinh Hà, nếu lần này có thể tham gia đại hội, liệu có thể thăm dò được chút thông tin hữu ích không?

Trình Tinh Hà cũng ngẩn người ra...thời gian còn lại của hắn thật sự không còn nhiều, mặc dù hắn không nói ra nhưng trong lòng lại rất sốt ruột.

Hơn nữa...ta nhìn chằm chằm Giang Thần, món nợ giữa ta và hắn cũng như Mã Nguyên Thu vẫn chưa tính xong.

Nhưng Giang Cảnh lại cười khẩy, quay đầu nói với Giang Thần:

"Tiểu thúc, ngươi quá lương thiện, luôn cảm thấy mình ưu tú thì người khác cũng ưu tú như mình...bọn họ đều là Huyền cấp, làm gì biết Tứ tướng cục là gì? Hơn nữa, lần này tổ chức tại đại tổ trạch của Giang gia chúng ta, cho loại người này vào cũng không tiện lắm.”

Chẳng trách Giang Thần có thể đi vào, thì ra là nhờ mối quan hệ này.

Sếp Giang nói:

"Tiểu Cảnh, ngươi nói bậy gì vậy. Bắc Đẩu cũng là thúc của ngươi, tại sao hắn lại là người ngoài được chứ? Ta thấy đây là một chuyện tốt...vừa hay cũng vì chuyện từ đường mà Giang gia chúng ta mới có cơ hội tụ họp và đến đại trạch, đến lúc đó sau khi tham gia bữa tiệc đó thì đến nội viện để mọi người làm quen nhau."

Đại trạch của Giang gia ...Ta không khỏi nghĩ đến Giang Qua Tử.

Hắn cũng có quan hệ rất lớn với Tứ tướng cục, huống hồ người xây dựng Tứ tướng cục cũng có họ Giang.

Nếu có thể đi thì chắc chắn sẽ thu hoạch rất nhiều.

Nhưng Trình Tinh Hà vẫn kéo tay ta, giả vờ thờ ơ và nói:

"Đôi khi thứ gì định sẵn là của ta thì sẽ là của ta, còn nếu đã định sẵn không thuộc về ta thì cưỡng cầu cũng vô ích, phải hưởng ké hào quang của loại người này, đi cũng chẳng vui vẻ gì, nếu ngươi đi, ta không nói chuyện với ngươi nữa."

Vừa nói, hắn vừa kéo ta ra:

“Về nhà tìm người phụ nữ đó quan trọng hơn.”

Nhưng ánh mắt Trình Tinh Hà lại mơ màng, rõ ràng hắn đang nói dối, thật ra hắn vô cùng muốn đi.

Tứ tương cục có liên quan đến tính mạng của hắn, nếu tìm được manh mối gì, ta nhất định phải cứu hắn.

Nhưng nếu muốn cứu hắn thì phải nhìn sắc mặt của Giang Thần...ta không khỏi nghiến răng, chuyện này đúng là tiến thoái lưỡng nan, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.

Sếp Giang cũng đã nhìn ra, vội nói:

"Bắc Đẩu, chúng ta đều là người một nhà, ngươi cứ đi với Lí Ngư đi, mở mang một tí cũng tốt."

Giang Thần mỉm cười nhìn ta giống như đang đợi ta cầu xin hắn.

Nhưng vào lúc này, một người thở hồng hộc đi vào:

"Sư phụ, cuối cùng cũng tìm được ngươi!"

Ô Kê?

Khi quay người lại và nhìn thấy Ô Kê, vẻ mặt Giang Cảnh vô cùng khó coi...hai người họ dường như có mâu thuẫn gì đó.

Ô Kê tỏ ra không nhìn thấy Giang Cảnh, đi đến bên ta, đưa cho ta một kim bạc nhỏ, dáng vẻ tranh công:

“Chúc mừng sư phụ, ngươi đã được mời dự đại hội thanh nang! Ta đặc biệt đến đây để đưa thiệp mời cho ngươi."

Trình Tinh Hà đột nhiên trở nên phấn khích, chộp lấy Ô Kê, suýt chút nữa đã hôn hắn:

"Tiểu Ô Kê, ngươi đến đúng lúc hơn cả Tống Giang!"

Ô Kê thấy buồn nôn khi Trình Tinh Hà làm như vậy, ngẩng đầu thì nhìn thấy vết thương của ta, lập tức trừng to mắt:

“Sư phụ, sao ngươi lại bị thương vậy?”

Ta xua tay:

“Bị chó cắn ấy mà.”

Giang Cảnh bỗng nổi đóa:

"Ngươi nói nhảm gì vậy!"

Sau đó, hắn lại nhìn sang Ô Kê, cười khẩy:

"Từ lâu đã nghe nói cháu đích tôn của Hà gia nhận một con cáo hoang mới vào nghề làm sư phụ, ta còn tưởng người ta chỉ tung tin đồn nhảm, không ngờ đó lại là sự thật...Hà Bạch Phượng, người nhà Hà gia các ngươi chết hết rồi sao, nếu không ai dạy ngươi thì ngươi có thể đến tìm ta bái sư mà! Dù gì ta cũng là nhất phẩm Địa cấp và còn mạnh hơn sư phụ của ngươi."

Trình Tinh Hà xen vào:

"Đúng vậy, một số người mặc dù là Địa cấp nhưng năng lực thì lại không bằng Huyền cấp, chuyện của Ngũ Hành Tinh lúc nãy dường như có người tung chưởng ra thì phải, ta cũng quên đo lại...ngươi bị văng ra bao xa?”

Giang Cảnh mặt tối sầm:

"Ngươi..."

Trình Tinh Hà nói tiếp:

"Tuy nhiên, thành thật mà nói, hắn quả thật cũng có sở trường."

Giang Cảnh tưởng rằng hắn đang nói đến chưởng tâm lôi nên có hơi đắc ý, nhìn Trình Tinh Hà với vẻ khinh bỉ, ý muốn nói coi như hắn còn có mắt, nhưng không ngờ Trình Tinh Hà lại nói:

"Chân rất dài, vừa rồi lúc từ đường sụp đổ, hắn chạy còn nhanh hơn nhiều so với các thúc bá cữu công."

Một gia tộc lớn như Giang gia rất coi trọng cấp bậc lớn nhỏ, không có vị trưởng bối nào sẽ vui vẻ khi thấy Giang Cảnh chỉ biết lo cho mình mà không quan tâm đến người khác.

Giang Cảnh có chút xấu hổ khi nhìn những ánh mắt xung quanh...hơn nữa, chuyện đó cũng là do ta giải quyết, mọi người đã tận mắt chứng kiến, vì vậy hắn không dám nói lời nào.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

NHÂN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....

Bình Luận (0)
Comment