Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 671 - Chương 671 - Mùi Hương

Chương 671 - Mùi Hương
Chương 671 - Mùi Hương

Chương 671: Mùi Hương

Ô Kê trở nên đắc chí, cười khẩy với Giang Cảnh, nói:

"Sư phụ, chúng ta mau đi thôi kẻo muộn."

Ta nhìn chằm chằm vào Giang Thần...hắn cũng đang mỉm cười nhìn ta.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, hẹn gặp lại ở đại hội thanh nang.

Ô Kê dẫn ta đi ra ngoài:

“Vẫn may...ta đã đến kịp lúc.”

Vừa nghe thấy câu này, ta liền hỏi hắn có ý gì?

Ô Kê suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:

"Là thiên sư Đỗ bảo ta đến...nàng nói rằng lúc này ngươi đang gặp rắc rối lớn."

Rắc rối lớn? Trái tim ta chợt thắt lại, A Mãn cũng nói như vậy.

Sau đó Ô Kê nói với ta:

"Thiên sư Đỗ nói nàng đã đoán ra gần đây có người có ác cảm với ngươi và dường như muốn ra tay độc ác với ngươi, đối phương rất có năng lực nên rất khó để đề phòng, vốn dĩ nàng ấy muốn đích thân đến tìm người nhưng vì bận đại hội thanh nàng nên quả thật rất bận rộn, chỉ có thể bảo ta đến đón ngươi."

Trình Tinh Hà rất ngưỡng mộ:

"Thất Tinh, đời này của ngươi coi như đáng rồi nhỉ...người ta đều là bảo vệ nữ nhân, còn nữ nhân này thì lại tranh giành để bảo vệ ngươi."

Ta không trả lời, đang thầm nghĩ người muốn hại ta là ai, chẳng lẽ là Giang Thần?

Ta nhớ đến chiếc xe phủ Thiên sư theo đuôi, nó được phủ Thiên sư cử đến để bảo vệ ta sao?

Nhưng ta lập tức định thần lại, không đúng, bây giờ ta nên đến môn kiểm...người phụ nữ bí ẩn đó vẫn đang đợi ta!

Nhưng lúc này, điện thoại vang lên, ta bắt máy, là giọng của chủ tiệm đồ cổ:

“Này, tiểu tử nhà ngươi sao còn chưa về?”

Ta vội nói:

“Đang trên đường về rồi!

Chủ tiệm đồ cổ thở dài:

"Đang trên đường về cũng vô ích...đợi ngươi về thì cũng đã muộn màng! Người phụ nữ đó nói hôm nay còn có việc khác, nàng thật sự không đợi được nữa nên đã rời đi rồi...nói rằng lần sau nếu có cơ hội thì sẽ lại đến.

Nỗi thất vọng giống như một cơn lũ, nó ngay lập tức nhấn chìm trái tim ta...lần sau, lần sau là khi nào?

Lại là vì Giang Thần...

Ô Kê đâu biết mấy chuyện này, biết rằng ta không cần quay về nữa, hắn rất vui vẻ:

"Vậy ta dẫn ngươi qua đó luôn! Đỗ tiên sinh thật sự rất quan tâm ngươi...hận không thể nhét ngươi vào túi!"

Bạch Hoắc Hương ho khan một tiếng:

"Nếu đã như vậy, hai người rảnh rỗi chúng ta cũng không cần đi nữa đúng không?"

Ô Kê không hiểu chuyện gì xảy ra bèn nói:

“Không sao, đều có thể vào, một thiệp mời có thể mang theo hai đồ đệ, coi như ngươi may mắn.”

Hắn còn chưa nói hết, Trình Tinh Hà đang ngồi ở ghế phụ đã nghẹn ngào và hét lên.

Ta nhìn Bạch Hoắc Hương với vẻ mặt đang rất lạnh lùng, trong lòng có dự cảm không may.

Xe chạy một mạch đến ngoại thành, Giang gia hưng thịnh, tổ trạch cũng rất lớn, trước cửa còn có một cây đại thụ.

Khi nhìn vào cái cây đó, ta đã hơi ngạc nhiên...cái cây này hình như là một cây Phong Thủy.

Bên trên có một loại khí rất đặc biệt.

Ta vừa định nhìn cho rõ thì chợt thấy hai vật màu trắng thòng xuống từ ngọn cây.

Hoa? Quả?

Nhưng khi đến gần hơn, ta bỗng ngẩn người.

Đó là hai bàn chân phụ nữ mảnh mai và trắng trẻo.

CMN, cái quái gì thế này?

Ta vươn đầu ra muốn nhìn kỹ hơn, lúc này Trình Tinh Hà bẻ cổ ta qua:

"Ngươi xem đại trạch này đi! Mẹ ơi, nó còn hoành tráng hơn cả nhà của Ách Ba Lan."

Ta thấy một cánh cổng qua kính chắn gió.

Chúng ta đều biết Giang gia là một gia tộc thế nào, nhà nuôi rồng dẫn nước cửu khúc của nhà Giang Thần rất tuyệt vời, không có gì ngạc nhiên khi tổ trạch này tráng lệ như vậy, nhưng ta không khỏi ngạc nhiên khi thấy cánh cổng của tòa nhà…

Kích thước của cổng nhà gần bằng với cổng thành.

Loại nhà cổ này thật ra rất cấm kỵ mở cổng chính, cho dù là nhà giàu nhất cũng không mở cổng quá lớn...cổng quá lớn sẽ gọi mời sư tử, vận mệnh gia đình vì thế cũng không thể yên ổn, nó sẽ làm tổn thất tiền tài và rước lấy tai họa, thậm chí dẫn đến tai họa chết người.

Những người đủ tư cách để sử dụng loại cổng này phải xuất thân từ một gia đình quyền quý.

Bất cứ ai am hiểu phong thủy khi nhìn vào cánh cổng này đều sẽ biết được năng lực của Giang gia.

Nhưng khi ta định thần lại, ta tiếp tục nhìn vào cái cây đại thụ, nhưng lúc này, hai bàn chân màu trắng đó đã biến mất...giống như chúng chưa từng xuất hiện trước đây.

Ta lập tức kéo Trình Tinh Hà và hỏi hắn có phải trên cây có thứ gì đó không?

Trình Tinh Hà đang chăm chú nhìn cánh cổng, khi nghe ta hỏi hắn cũng liếc sang nhìn, nói rằng đó không phải chỉ là một cây phong thủy thôi sao, sao có thể còn có thứ gì? Cũng không phải là cây ăn quả.

Kỳ lạ, chẳng lẽ ta bị hoa mắt sao?

Chúng ta xuống xe, ta không khỏi liếc nhìn cái cây một lần nữa...nói ra thì trên cái cây này thật ra được bao trùm bởi những oán khí, chỉ là không thể thấy quá rõ ràng, nó giống như ánh sáng của đom đóm vào mùa hè.

Vừa định lại gần nhìn kỹ thì ta đột nhiên ngửi thấy một mùi rất lạ...lưu huỳnh?

Lần theo mùi hương này, ta thấy một đứa trẻ đang ngồi xổm dưới gốc cây, một tay thò vào hốc cây, cạch một tiếng, ngọn lửa phụt ra, soi rõ khuôn mặt của hắn.

Bình Luận (0)
Comment