Chương 688: Ngươi Có Ý Gì
Ta cảm thấy trong lòng chua xót.
Bạch Hoắc Hương nhìn ta, thở dài:
“Ta đã cố gắng hết sức rồi...Nhưng trì hoãn quá lâu, tuy có thể giữ được tính mạng…”
Giữ được tính mạng!
Ta ôm chầm lấy Bạch Hoắc Hương.
“Cảm ơn...Thật sự cảm ơn ngươi!”
Cách lớp áo sơ mi, ta có thể cảm nhận được độ ấm trên mặt Bạch Hoắc Hương, nàng giơ hai tay lên, chần chừ giây lát rồi ôm lấy ta một cách dè dặt.
Mạc Long nãi nãi kéo lão Hoàng dậy:
“Lão già nhà ông, thế mà vẫn nhặt được một cái mạng về.”
Lão Hoàng mở mắt ra, tiếng ho càng lúc càng lớn:
“Chết tiệt, ta uống nhiều quá à?”
Ta lập tức buông Bạch Hoắc Hương ra, hỏi:
“Lão Hoàng, rốt cuộc là ai hại ngươi?”
Giang Cảnh căng thẳng.
Lão Hoàng ngẩng đầu nhìn ta, cau mày:
“Hại ta? Ai dám!”
Gì vậy?
Giang Cảnh thở phào nhẹ nhõm, lại quay trở lại ngồi dưới gốc cây hoa quế.
Mạc Long nãi nãi cau mày:
“Lão Hoàng thế này là...Đúng rồi, chuyện ngươi nói phải tuyên bố ở đại hội Thanh Nang là chuyện gì?”
Lão Hoàng gãi cái đầu trọc lốc của mình:
“Chuyện gì cơ?”
CMN, ta lập tức nhìn về phía Bạch Hoắc Hương, nàng gật đầu, nói nốt câu nói dang dở khi nãy:
“Hắn trì hoãn quá lấy nên hồn phách bị thương, có khả năng sẽ quên nhiều chuyện.”
Mạc Long nãi nãi hỏi ngay:
“Thế còn nhớ lại được không?”
Bạch Hoắc Hương lắc đầu:
“Khó nói lắm.”
Chết tiệt, kẻ đứng sau Giang Thần vẫn đạt được mục đích của mình rồi.
Nhưng mà có thể cứu được tính mạng của lão Hoàng là được rồi. Còn món nợ với Giang Thần, ta sẽ từ từ tính sổ với hắn.
Ta nhớ đến chuyện trước đó, bèn hỏi Mạc Long nãi nãi, đúng như những gì ta suy đoán, Mạc Long nãi nãi quả nhiên bị giữ chân bởi đủ mọi lý do. Không biết người khác thế nào, còn lý do của Mạc Long nãi nãi là cháu trai mất tích, bà lão vội vàng đi tìm rất lâu mới vớt được cháu mình trong một cái giếng, thế nến mới đến muộn.
Chắc hẳn Đỗ Hành Chỉ và ông nội của Ô Kê cũng thế.
Quả nhiên, lúc này Đỗ Hành Chỉ cũng tới, thấy trên người ta có vết thương thì sắc mặt lập tức thay đổi, nàng kéo ta lại gần kiểm tra miệng vết thương cho ta, sau đó nhìn xung quanh:
“Có người nói với ta ngươi xảy ra chuyện, cuối cùng cũng tìm được ngươi...Rốt cuộc ai dám ra tay với ngươi?”
Lý do dụ Đỗ Hành Chỉ đi là ta.
Mọi người xung quanh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Hành Chỉ thì rụt cổ lại:
“Ngay cả Đỗ Hành Chỉ cũng đối xử đặc biệt với hắn…”
“Người này còn trẻ, quả thực là không tầm thường!”
Ta vội nói:
“Vết thương nhỏ thôi, không sao.”
Nói rồi ta nhìn về phía Bạch Hoắc Hương:
“Có nàng ở đây rồi.”
Vốn dĩ Bạch Hoắc Hương cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Đỗ Hành Chỉ, nhưng nghe ta nói thế, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng nhưng khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, dường như không kiềm chế được sự đắc ý:
“Đúng vậy, Đỗ Chỉ Đằng, nếu ngươi bị thương thì có thể tìm ta.”
Đau bụng?
Đỗ Hành Chỉ cau mày:
“Là Đỗ Hành Chỉ.”
Bạch Hoắc Hương giả vờ điềm nhiên như không:
“Cũng giống nhau thôi.”
Đỗ Hành Chỉ không so đo với Bạch Hoắc Hương, nàng lấy khăn tay ra lau miệng vết thương cho ta một cách cẩn thận, thậm chí còn thổi cho ta nữa.
Bạch Hoắc Hương vội kéo ta lại:
“Người ngoài nghề, đừng nhúng tay vào việc của chuông dược.”
Hai người họ bắt đầu cãi nhau, ta đang định ngăn cản thì Mạc Long não nãi bỗng huých ta một cái, rồi nói nhỏ:
“Ngươi xem trong tay lão Hoàng là cái gì.”
Có thứ gì đó cuộn lại trong tay lão Hoàng thật, hình như là tờ giấy vo tròn.
Ta lên tinh thần, liệu có phải là...Manh mối lão Hoàng để lại khi bị hại không?
Ta vội cầm lấy thứ đó...mở ra và thấy đó là một nửa lá bùa màu vàng.
Trên lá bùa màu vàng chỉ có một ký tự máu lộn xộn.
"Tâm."
Từ nét chữ cũng có thể nhìn ra, lúc đó nhất định độc trong người hắn đã phát tán, vô cùng đau đớn, chỉ còn sức để viết một chữ.
Tuy nhiên, chữ tâm này có nghĩa là gì?
Ta hỏi lão Hoàng, lão Hoàng vừa mới tỉnh lại không lâu, hắn không biết gì, nhìn thấy lá bùa màu vàng hắn còn hỏi ta nó để làm gì, hoàn toàn không hỏi được gì.
Ta bèn hỏi bà Mạc Long:
"Trong mười hai thiên cấp có ai có tên mang chữ tâm không?
Với năng lực của lão Hoàng, ngoại trừ mười hai thiên cấp, không ai có thể đối phó lại hắn.
Bà Mạc Long cau mày lắc đầu:
"Trong mười hai thiên cấp không có ai có tên như vậy."
Vậy thì chữ tâm này còn có ý nghĩa khác?
“Ta biết mảnh giấy này.”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng ta.
Trình Tinh Hà.
Hắn cũng đã được thả ra:
"Ta rất quen với mảnh giấy này, nó là bùa dịch quỷ của lão Hải."
Vừa nói, hắn vừa lật tấm bùa màu vàng lại và chỉ cho ta một thủy ấn hơi lõm xuống, quả nhiên thủy ấn đó hiện lên khi tiếp xúc ánh trăng, quả thật có một chữ “hải”.
Lẽ nào chứng cứ mà hắn để lại không phải là chữ mà là tấm bùa màu vàng?
Hung thủ là lão Hải?
Ta vội nhìn qua bà Mạc Long.
Nhưng bà Mạc Long lại cau mày và lẩm bẩm:
"Không thể như vậy..."
Ngươi có ý gì?
Sau đó bà Mạc Long mới nói với chúng ta:
"Thật ra, đại hội thanh nang hôm nay có hai việc quan trọng, thứ nhất, lão Hải đã chuyển lời với chúng ta nói rằng hắn đã tìm được hung thủ thật sự phá vỡ tứ tướng cục và muốn công bố với mọi người tại đại hội để mọi người biết bộ mặt thật của người đó, thứ hai là về lão Hải...nửa tháng trước lão Hải đã mất tích rồi."