Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 687 - Chương 687 - Bất Ổn

Chương 687 - Bất Ổn
Chương 687 - Bất Ổn

Chương 687: Bất Ổn

Mọi người xung quanh há hốc mồm:

“Hắn...Quen biết cả Mạc Long nãi nãi?”

“Rốt cuộc hắn là ai?”

Mạc Long nãi nãi giơ bàn tay sờ rồng chạm vào lão Hoàng, rồi cau mày:

“Lão Hoàng không ổn rồi…”

Trái tim ta như bị bóp nghẹn, đau đến nỗi không thở nổi.

Lão Hoàng đã điều tra ra chân tướng của tứ tượng cục, hoàn toàn có thể đồng ý với yêu cầu của Giang Thần, giữ kín bí mật, nhưng để xả giận cho ta nên mới dẫn tới họa sát thân.

Không được, tuyệt đối không thể như thế được.

Ta nhìn kỹ ngũ quan của lão Hoàng, trái tim bỗng đập thình thịch, ta lập tức kéo Mạc Long nãi nãi:

“Ngươi giúp ta một việc, cho lão Hoàng mượn chút hành khí!”

Mạc Long nãi nãi cau mày:

“Ngươi đừng phí công phí sức nữa, ngay cả ta cũng chỉ có thể kéo dài sự sống cho hắn tối đa năm phút thôi, xong thì vẫn thế thôi, trừ phi có một thứ, nhưng thứ đó…”

Chỉ cần năm phút là có hy vọng rồi.

“Chỉ cần kéo dài thời gian thêm năm phút giúp ta là được!”

Ta vội nói:

“Ơn nghĩa này, về sau Lý Bắc Đẩu nhất định sẽ báo đáp!”

Tiếp theo ta gào lên với những người đứng xem:

“Rốt cuộc hai người đi cùng với ta ở đâu rồi?”

Tiếng hét của ta khiến họ hoảng sợ.

Một người lớn tuổi lên tiếng:

“Ta nhìn thấy...Ở…ở Lê Hoa đài, bị…”

Không cần nói cũng biết, ta bị tình nghi thì chắc chắn hai người họ cũng sẽ bị bắt lại.

Lê Hoa đài...Ta nhớ ra rồi, lúc chạy đến đây, ta có nhìn thấy một sân khấu kịch.

Mạc Long nãi nãi thở dài:

“Lão Hoàng có được người bạn vong niên như ngươi cũng coi như…”

Ta không nghe Mạc Long nãi nãi nói xong đã chạy ngay ra ngoài.

Có mấy người đang đi bên ngoài, thấy điệu bộ vội vàng của ta thì định hỏi ta là ai, nhưng ta không có thời gian quan tâm họ, ta vận chuyển hành khí của Hải lão đầu đến tận cùng, chạy đến Lê Hoa đài.

Ta loạng choạng suốt một đường, nhưng khi đến Lê Hoa đài, ta sững người.

Đài Lê Hoa trống không.

Người đâu rồi?

Không kịp rồi...Chẳng lẽ lần này lão Hoàng thật sự sẽ…

Tinh thần tan rã, không khống chế được hành khí, ta suýt ngã nhào xuống đất, nhưng đột nhiên có thứ gì đó móc sau lưng ta, cố gắng đỡ ta dậy.

Là mùi cỏ cây.

“Phía bắc, nhanh lên.”

Vẫn là âm thanh yếu ớt nọ.

Ta không kịp quay đầu lại, lập tức chạy về phía bắc.

Quả nhiên, một nhóm người đang lôi Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương vào trong, Trình Tinh Hà hãy còn đang huyên thuyên, còn Bạch Hoắc Hương chốc chốc lại ngoái đầu lại.

Nàng nhìn thấy ta thì hai mắt sáng rực lên.

Ta sải bước lại gần, ấn Trình Tinh Hà lại.

Trình Tinh Hà chưa kịp hoàn hồn thì ta đã tìm được Âm Dưỡng Ngũ Hành châu, tiếp theo trở tay cầm tay Bạch Hoắc Hương.

Đám người áp giải hai người họ sực tỉnh táo lại, định bắt ta nhưng ta quay đầu, nhìn họ với ánh mắt lạnh tanh:

“Ai dám?”

Họ bị ánh mắt của ta dọa chết khiếp, ta nhân cơ hội này ôm Bạch Hoắc Hương chạy đến chỗ lão Hoàng.

Bạch Hoắc Hương cầm lòng không đậu ôm cổ ta, mặt đỏ bừng.

Tiếng kêu la của Trình Tinh Hà vang lên sau lưng:

“Thất Tinh, còn có ta nữa, ngươi trọng sắc khinh bạn à!”

Trước tiên phải để ngươi chịu thiệt rồi.

Ta ôm Bạch Hoắc Hương xông vào sân, nhìn thấy Mạc Long nãi nãi đầm đìa mồ hôi, mà sắc mặt của lão Hoàng đã vàng như nến.

Có người nói khẽ:

“Còn lại chưa đến mười giấy…”

Ta cũng nhận ra, cảm thấy lạnh gáy, tia sáng trong mệnh đăng của lão Hoàng đang biến mất từng chút một.

Thấy thế, Bạch Hoắc Hương lập tức nhảy ra khỏi vòng tay ta, giành lấy Âm Dương Ngũ Hành đan, mở miệng lão Hoàng ra.

Lão Hoàng không há miệng, Bạch Hoắc Hương bắn kim châm trong tay ra, miệng lão Hoàng mở ra như phản xạ có điều kiện.

Nàng đút Âm Dương Ngũ Hành đan vào trong miệng lão Hoàng rồi châm kim vào chín huyệt trên đầu đối phương.

Mạc Long nãi nãi nhìn viên đan dược với vẻ khó tin, quay sang nhìn ta và hỏi:

“Đó là Âm Dương Ngũ Hành đan thật ư?”

Ta thở hổn hển, gật đầu.

Đương nhiên Giang Cảnh biết nguồn gốc của Âm Dương Ngũ Hành đan, hắn nhìn ta với ánh mắt khó có thể tin nổi:

“Thì ra là ngươi…”

Mạc Long nãi nãi phấn khởi:

“Không ngờ lão Hoàng còn có cơ duyên này…”

Hiển nhiên cách Bạch Hoắc Hương dùng hao phí rất nhiều sức lực, khuôn mặt nàng mướt mồ hôi, bây giờ nàng lại nhíu mày.

Ta nhìn sang, trong lòng trùng xuống, mệnh đăng của lão Hoàng không có dấu hiệu sáng lên!

Vẫn đến muộn sao?

Bạch Hoắc Hương buông tay, nhìn ta và lắc đầu:

“Ta đã cố gắng hết sức rồi…”

Gì cơ?

Tức khắc Giang Cảnh mỉm cười:

“Đã nói với ngươi rồi, lão Hoàng không sống được. Mau lấy Âm Dương Ngũ Hành đan ra trả lại cho ta, để trong thi thể cũng là phí phạm của trời thôi, đó là của nhà họ Giang bọn ta…”

Ta siết chặt nắm đấm, đi về phía hắn.

Giang Cảnh cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn co rúm lại:

“Ngươi...Ngươi muốn…”

Ta muốn đánh ngươi!

Nhưng ngay khi ta giơ tay lên, đột nhiên tiếng ho khan vang lên sau lưng.

Tiếp theo là tiếng kinh ngạc tán thán:

“Thật sự...sống rồi?”

Ta quay đầu lại thì thấy lão Hoàng đang ho sù sụ, miệng chảy rất nhiều máu đen, nhưng mệnh đăng đã có tia sáng le lói, ánh sáng càng lúc càng lớn hơn!

Bình Luận (0)
Comment