Chương 686: Lão Hoàng
Bộ phận người óc bã đậu nghe xong, đương nhiên là gật đầu đồng ý, còn những người thông minh thấy nhà họ Giang nói rõ muốn nhằm vào ta tất nhiên cũng không muốn tiếp tay làm việc xấu, họ lựa chọn giả đui giả điếc.
Không ai có thể đánh thức một người giả vờ ngủ, ta càng ngày càng sốt ruột, nếu là ngày thường ta mắng chửi với người ta ba ngày ba đêm cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng lần này liên quan đến tính mạng của lão Hoàng, ta không muốn trì hoãn một giây nào cả.
Vì thế ta nói:
“Thế nào cũng được, bây giờ lão Hoàng còn một hơi thở, các ngươi giúp ta tìm được hai người kia rồi tranh cãi tiếp cũng không muộn, nhưng người chết như đèn tắt, không thể cứu lại được nữa!”
Giang Cảnh làm bộ nhìn Hoàng lão đầu rồi cười khẩy:
“Ngươi giả vờ giống quá nhỉ, mệnh đăng của Hoàng lão gia tử đã tắt rồi, ngươi đừng có mà mèo khóc chuột nữa! Theo ta thấy, bắt hắn đặt thi thể của Hoàng lão gia tử xuống rồi áp giải hắn đi gặp Thiên cấp còn lại để họ xử trí!”
Ta quay đầu lại nhìn, tức khắc cảm thấy tuyệt vọng bao phủ trái tim mình: Mệnh đăng của lão Hoàng thật sự tắt hết rồi!
CMN, lão Hoàng xảy ra chuyện là do ngươi trì hoãn, nếu hắn chết thì ta bắt ngươi đền mạng!
Ta nổi điên, lập tức xông ra ngoài, nhưng Giang Cảnh đã chuẩn bị trước, hắn nhếch miệng cười, định kéo ta lại.
Nhưng đột nhiên, bàn tay Giang Cảnh chạm vào vai ta bị bật ra như bị điện giật.
Ta sững sờ, lạ quá, vừa rồi ta không hành khí mà!
Nhưng ta bỗng nhìn thấy luống khí quen thuộc như có như không quấn trên tay Giang Cảnh.
Ta mừng rỡ.
Giang Cảnh đâu biết gì, hắn nhìn ta với ánh mắt sợ hãi xen lẫn nghi ngờ.
Mọi người xung quanh cũng ghé tai nhau bàn tán:
“Giang Cảnh là cao đồ của Long Hổ Sơn, nghe nói là người mạnh nhất trong hàng ngũ Địa cấp bậc một, người đánh thắng được hắn chỉ có thể là Thiên cấp.”
“Khi nãy còn có thể nói là may mắn, nhưng vừa rồi Lý Bắc Đẩu không dùng sức mà tay của Giang Cảnh đã bị đánh bật ra xa như vậy!”
“Chẳng có lẽ...Tên Lý Bắc Đẩu này mới Huyền cấp nhưng đã có hành khí của Thiên cấp rồi sao? Nếu như hắn thăng lên Thiên cấp thật thì…”
Họ kinh hãi tột độ, ánh mắt nhìn ta không còn sự khinh thường nữa mà lại tràn ngập sự kiêng dè.
Họ không dám đắc tội ta nữa.
Giang Cảnh nhìn chằm chằm tay mình, hắn vẫn cảm thấy khó tin, hắn ngẩng đầu nhìn ta, lẩm bẩm:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi…”
Khóe miệng nhếch lên, ta cười khẩy:
“Vốn dĩ ta không muốn so đo với một tiểu bối như ngươi, nhưng ngươi khinh người quá đáng hết lần này đến lần khác, đừng trách ta không nương tay.”
“Tiểu bối…”
Hiện trường nổ tung chảo:
“Huyền cấp gọi Địa cấp là tiểu bối?”
Có một người thông minh giữ im lặng từ đầu đến cuối bây giờ mới lên tiếng:
“Các ngươi không biết à? Tuy hắn là Huyền cấp nhưng là sư phụ của Hà Bạch Phượng, Hà Hữu Thâm đích thân bảo Hà Bạch Phương bái hắn làm thầy đấy! Hiện giờ xem gia Hà lão gia tử không thẹn với cái danh cáo già, rõ ràng tiền đồ của Lý Bắc Đẩu không thể giới hạn.”
“Thật hay giả thế?”
“Mà nói thế tức là vừa rồi hắn chưa hoàn toàn nghiêm túc đã đánh Giang Cảnh…”
Khuôn mặt trắng trẻo của Giang Cảnh đỏ au vì tức, hắn giơ tay lên với ta:
“Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi có thể không nương tay kiểu gì!”
Ta vui vẻ, người xưa có câu “nói mỏi miệng không khuyên được quỷ vội tìm đường chết”, tự ngươi dâng tận cửa đấy nhé.
Quả nhiên, hắn còn chưa chạm vào ta đã bị bắn ngược ra xa như đâm vào một bức tường trong suốt vô hình, nện lên cây hoa quế, rắc, thân cây nứt toác, cơn mưa hoa quế bay lả tả, rơi ào ào xuống đầu.
Không gian lặng ngắt như tờ, tiếp theo tiếng hít khí vang lên liên tiếp.
“Chưa chạm vào…”
“Hành khí cỡ này, chỉ sợ Thiên Địa Huyền Hoàng xếp sau Thiên cấp cũng không làm được!”
“Thảo nào Hoàng lão đầu xưng huynh gọi đệ với hắn!”
Giang Cảnh thì càng khỏi phải nói, hắn quả thực không thể tin vào những gì diễn ra trước mắt, nhưng hắn cũng không nói ra được, rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra.
Đột nhiên, có tiếng ho khan vang lên gần đó:
“Hôm nay náo nhiệt quá, tiểu bối nào luận so đấu ở đây thế này?”
Giọng nói này vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả Địa cấp bỗng chốc trở nên nghiêm túc, vội vàng tránh sang một bên:
“Mạc Long nãi nãi!”
Mạc Long nãi nãi họ Hồ, là một trong Giang Hà Hồ Hải, tất nhiên lợi hại hơn Thiên Địa Huyền Hoàng.
Vừa nãy ta đã nhận ra, khí tức nọ giống hệt khí tức hồi đánh thi giải tiên ở Chu Tước cục.
Huống chi mũi của ta rất thính, ta đã ngửi thấy mùi hương kỳ lạ trên bàn tay từng chạm vào rồng.
Mạc Long nãi nãi từng nói nợ ta một lần, bây giờ bà muốn trả ơn.
Mạc Long nãi nãi nháy mắt với ta rất gian, rồi nói tiếp:
“Ô kìa, đây chẳng phải là Bắc Đẩu à? Ngươi cõng lão Hoàng làm gì đấy?”
Ta phấn khởi, Mạc Long đứng về phía ta, có phải điều đó có nghĩa là lão Hoàng có thể được cứu sống?
Ta lập tức để Mạc Long nãi nãi nhìn xem còn có thể cứu lão Hoàng được không.