Chương 685: Ăn Nói Linh Tinh
Tất nhiên, dù sao đều là giới tinh anh, cũng có một bộ phận người thông minh, biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng nhà họ Giang là gia tộc lớn, hiện tại Giang Cảnh nói rõ muốn gây khó dễ cho ta, để ra mặt cho một người xa lạ là ta mà đối đầu với nhà họ Giang thì đúng là không đáng, thế nên họ ngoảnh mặt làm thinh, yên lặng theo dõi tình hình.
Ta cười gằn:
“Các ngươi học không giỏi, mắt bị mù thì nên đi hỏi sư phụ của các ngươi, liên quan gì đến ta?”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt của những Địa cấp đứng về phía nhà họ Giang bỗng chốc thay đổi:
“Ngươi ăn nói linh tinh cái gì thế, ai học không giỏi hả?”
“Một tên Huyền cấp mà nói năng ngạo mạn như thế à, mọi người ở đây đều là tiền bối của ngươi, ngươi có biết phải tôn sư trọng đạo không?”
“Hắn còn chẳng có chuông phong thủy thì biết cái gì? Thứ chồn hoang không chính thống này chỉ học được chút kiến thức sơ đẳng, là hạng ti tiện, thấp kém.”
Ta không hiểu ra sao, ta chỉ biết không tìm được Trình Tinh Hà và Bạch Hoắc Hương thì lão Hoàng chết chắc.
Ta không rảnh hơi đấu võ mồm với họ, chỉ muốn nhìn xem khí của hai người họ có ở quanh đây không, thế là định lách qua đám đông, nhưng Giang Cảnh đứng chắn trước mặt ta, sẵng giọng:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi đừng hy vọng gì, ngươi chạy không thoát đâu.”
Chuyện này liên quan đến sự sống chết của lão Hoàng, ta nổi nóng, lập tức giơ tay đẩy vai hắn ra.
Giang Cảnh từng đánh với ta, tự cảm thấy ta không phải đối thủ của hắn, nhưng lần này bị đẩy suýt nữa ngã ngồi xuống đất, sắc mặt hắn thay đổi ngay tức thì.
Đầu óc của hắn thế nào thì khó mà nói, nhưng người trong giới đều quá rõ về tài nghệ của hắn, mọi người xung quanh thấy một Huyền cấp như ta có thể đẩy hắn ra đều tỏ ra hết sức khó tin:
“Sao hắn có thể...”
“Lẽ nào hắn thật sự có điểm gì hơn ngươi?”
Người nhà họ Giang sĩ diễn, Giang Cảnh cũng không ngoại lệ, hắn cắn răng muốn bắt ta:
“Bắt được cả người lẫn vật mà ngươi còn dám ngụy biện, bây giờ ta phải lấy lại lẽ công bằng của Hoàng lão gia tử!”
Ta nhận thấy mệnh đăng của lão Hoàng ngày một yếu hơn, ta bèn nghiêng người tránh đi:
“Ngươi luôn miệng nói lão Hoàng bị ta hãm hại, nhưng các ngươi cũng đã thấy quan hệ thân thiết giữa ta và lão Hoàng rồi đấy, đang yên đang lành ta hại hắn lắm gì? Hơn nữa, các ngươi cũng biết ta là Huyền cấp, ta làm gì có năng lực hại được lão Hoàng? Cứ cho là ta hại lão Hoàng đi, vậy ta còn nói cho hắn biết trước làm gì? Ăn no rửng mỡ à?”
Đây là những câu hỏi hỏi thẳng tâm hồn.
Những người không có đầu óc nghe thế thì cũng sực nhận ra, xì xào với nhau:
“Cũng đúng...Dù hắn mạnh hơn Huyền cấp bình thường thì cũng chỉ là Huyền cấp thôi...”
“Đúng vậy, hơn nữa hắn còn đang cõng Hoàng lão gia tử, lẽ nào còn có sự thật nào đó ẩn giấu trong chuyện này?”
Có vài thiên sư lớn tuổi biết xem xét thời thế:
“Hắn nói có lý, chi bằng chúng ta xem tình huống của Hoàng lão gia tử trước rồi bàn bạc kỹ hơn?”
Ta vui mừng, có thể thuyết phục được là tốt rồi, chuyện khác thì tạm gác sang một bên, ta phải nhanh chóng đi tìm Bạch Hoắc Hương và Trình Tinh Hà cứu lão Hoàng.
Nhưng Giang Cảnh ngăn cản ta:
“Bác Hàn, ta cảm thấy chân tướng chỉ có một. Bởi vì hắn giao hảo với Hoàng lão gia tử nên mới có cơ hội hãm hại đối phương, người quen ra tay thì dù là mười hai Thiên cấp cũng khó lòng phòng bị! Trước đó hắn nói chuyện này ra chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa la làng vậy, nhằm để giảm sự nghi ngờ của lão Hoàng với hắn, đồng thời chối bỏ quan hệ, mục đích là gì thì rất dễ đoán, những năm qua có không ít người gây sóng gió ở đại hội Thanh Nang, lý do vì sao, chẳng phải là vì muốn vang danh thiên hạ trong đại hội Thanh Nang này sao!”
Hắn nhìn ta và nói với giọng điệu khinh khỉnh:
“Bây giờ nghĩ lại, một Huyền cấp có thể nhìn ra họa phúc của Thiên cấp chẳng phải sẽ khiến mọi người nhìn với con mắt khác sao? Ngươi mưu đồ đã lâu, đúng là mưu kế sáng suốt đấy!”
Quả thực là bịa đặt lung tung, ngươi nghĩ mình là Conan à?
Tục ngữ có câu “không ưa thì dưa có dòi”, ta biết Giang Thần định làm gì.
Với đầu óc của Giang Cảnh, hắn không thể nghĩ ra nhiều lời quàng xiên một cách rõ ràng, mạch lạc như vậy được, chắc chắn là Giang Thần đã dạy cho hắn.
Đây là “món quà bất ngờ” Giang Thần dành cho ta.
Vốn dĩ hắn muốn xử lý ta xong thì lại vu tội cho ta giết lão Hoàng, tạo thành ảo giác rằng ta và lão Hoàng kéo nhau chết cùng, thế nên hắn gọi Giang Cảnh đến đây để chuẩn bị trước, nhưng Giang Cảnh không ngờ ta lại bình yên đi ra ngoài.
Nhưng khi thấy lão Hoàng thật sự sắp không sống được nữa thì vẫn phải đổ tội lên đầu ta, làm rõ chuyện này ngay trong biệt phủ nhà họ Giang càng tốt, bây giờ ta không có bằng chứng, dù khai Giang Thần ra thì cũng không có ai tin tưởng, cùng lắm cảm thấy ta chó cùng rứt giậu, bắt được ai là cắn.