Chương 684: Mối Giao Hảo
Đại cục?
Ta muốn biết là đại cục gì, nhưng hiện giờ dây thừng càng ngày càng lỏng, mùi cỏ cây cũng ngày một nồng hơn, mệnh đăng của lão Hoàng sắp tắt rồi.
“Nhưng thế thì sao, ta cảm thấy nếu trên người của ngươi có thứ gì đó khác với người khác thì lấy đi là xong rồi mà?”
Giang Thần nhìn ta chòng chọc, khuôn mặt không chút biểu cảm:
“Chân Long chuyển thế chỉ có thể có một, và người đó chỉ có thể là ta.”
Nói xong, hắn giơ dao găm lên, định chém ngón tay của ta.
Cùng lúc đó, dây thừng trên chân ta nới lỏng hoàn toàn, ta dứt khoát lùi ra sau, lưỡi dao sượt qua người ta, cắm xuống mặt đất.
Giang Thần nhướng mày, dường như không tin vào hai mắt của mình, nhưng ta đã lăn về phía chậu nước.
Ngay từ đầu hắn không biết ta định làm gì, nhưng khi nhìn thấy chậu nước, đôi mắt hắn hiện lên vẻ hoảng loạn, hiển nhiên bây giờ mới nhớ ra thường thức này.
Tất nhiên hắn muốn ngăn ta lại, nhưng không kịp.
Chậu nước bị ta đụng đổ, vô căn thủy xối lên người ta.
Nói thật, mùi nước mưa lâu ngày ẩm ướt khó ngửi vô cùng, thậm chí còn có mùi lạ do biến chất, nhưng khi nước rơi lên người, ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Vô căn thủy để càng lâu thì hiệu quả càng tốt, thậm chí còn thể tẩy trừ vận rủi, giúp đổi vận trong thời gian ngắn.
Trước kia, có một con bạc thua tán gia bại sản, đến chỗ ông lão quỳ lạy cầu xin đổi vận, vốn dĩ ông lão không muốn để ý đến hắn, nhưng thấy được con bạc này có ánh sáng công đức do hiếu thuận mẹ già, bấy giờ mới nói cho hắn biết hai cách: Một các là rửa tay bằng vô căn thủy trước khi đánh bạc, cách khác là mặc ngược đồ lót.
Ánh mắt Giang Thần trở nên u ám, hắn cắn răng, muốn trói ta lại, nhưng khí của Hải lão đầu đã quay trở lại cơ thể, ta dùng hết sức đẩy hắn ra, đồng thời tung cước đá bay Thất Tinh Long Tuyền trên tay hắn và cầm lại nó.
Giang Thần lùi một bước, đột nhiên nở nụ cười:
“Ngươi đúng là thú vị...Nhưng ta cho ngươi biết…”
“Có phải chuyển thế của thứ đó hay không, ta không quan tâm.”
Ta đáp:
“Ta là ta, thân phận của ta là gì, do ta quyết định.”
Nói rồi ta nhấc Thất Tinh Long Tuyền lên chém về phía hắn.
Nhường đường, hoặc là ta không khách sáo, lão Hoàng đã bị trì hoãn quá lâu rồi.
Đúng lúc này, tiếng người xôn xao bỗng vang lên bên ngoài, giống như có người tìm đến đây.
Giang Thần tránh ra sau, hắn gật đầu:
“Càng như vậy thì tất nhiên càng thú vị, cũng đúng, từ từ chơi thì càng thú vị, ta còn có món quà bất ngờ khác dành cho ngươi.”
Nói xong, hắn vụt về phía sau, hình như chui qua một cánh cánh cửa trốn ra ngoài rồi biến mất.
Món quà bất ngờ? Ta không đuổi theo, hiện giờ mệnh đăng của lão Hoàng chỉ còn lại tàn khói.
Hắn nói đúng, còn có nhiều thời gian, món nợ này không thể thanh toán một cách đơn giản được.
Ta lập tức cõng lão Hoàng, một chân đá văng cửa chạy ra ngoài, lão Hoàng, ngươi nhất định phải cầm cự.
Vừa mới ra khỏi cửa, quả nhiên có một đám người bên ngoài, thoáng chốc đã bao vây mảnh sân này.
Ta lớn tiếng hỏi:
“Các ngươi có nhìn thấy Bạch Hoắc Hương và Trình Tinh Hà đi cùng ta không? Hoàng lão đầu gặp nguy hiểm, hai người họ có thể cứu hắn!”
Nhưng những người đó chỉ nhìn ta chòng chọc, không chịu động đậy.
CMN, mệnh đăng của lão Hoàng sắp tắt rồi mà các ngươi còn có tâm trạng ở đây trợn mắt nhìn nhau à?
Ta nôn nóng, đang định chen qua đám người này đi tìm họ, nhưng bỗng có một người giơ tay ra cản ta lại.
Là Giang Cảnh.
Có vẻ như thuốc mà Bạch Hoắc Hương cho Giang Cảnh dùng vừa mới hết hiệu lực, trên người hắn còn có rất nhiều vết trầy xước, nhưng hắn nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi thôi cái trò mèo khóc chuột ấy đi, Hoàng lão đầu thành ra thế này chẳng phải là do ngươi làm hại sao?”
Ta sững sờ:
“Ngươi nói cái quái gì thế, con mắt nào của ngươi thấy ta hại hắn?”
Giang Cảnh cười khẩy:
“Chuyện này còn cần phải nhìn à? Sự việc rõ rành rành ra đấy!”
Sau đó hắn nhìn về phía những người tham gia đại hội Thanh Nang đang đứng ở đây:
“Có phải trước đó mọi người đều nghe thấy Lý Bắc Đầu nói Hoàng lão đầu sẽ gặp họa sát thân đúng không?”
Vừa nãy chuyện này gây nhốn nháo, đương nhiên mọi người đều nghe thấy, thế là họ nhao nhao gật đầu.
Nói thừa lời, tất nhiên là ta nói rồi, ta cũng đâu có nói sai, chẳng phải lão Hoàng gặp nạn rồi sao?
Người ngoài nghề không hiểu, không tin thì thôi, nhưng mọi người ở đây đều làm nghề âm dương, thế này không phải là chứng tỏ ta nói đúng rồi à?
Giang Cảnh nói tiếp:
“Lúc đó ngoại trừ ngươi thì không một ai khác có thể xem tướng cho Hoàng lão gia tử. Tất cả mọi người đều là Địa cấp bậc một xuất chúng, thế mà bọn ta đều không nhìn ra được, nếu ngươi không lập mưu hại Hoàng lão gia tử thì làm sao ngươi biết được?”
Mọi người ở đây mỗi người một vẻ mặt khác nhau, một bộ phận chỉ học kiến thức chuyên môn, không có đầu óc lập tức gật đầu tỏ vẻ phẫn nộ.
Còn có một bộ phận giao hảo với nhà họ Giang, đương nhiên cũng sẽ giúp một tay.