Chương 683: Tác Dụng Khác
Nhưng không kịp rồi, dao găm của Giang Thần sắp chém xuống rồi.
Ta lập tức lớn tiếng:
“Đúng là ta có một điểm không giống với ngươi! Mã Nguyên Thu không nói cho ngươi biết lai lịch của ta là gì à?”
Giang Thần nhìn ta, cảm thấy hứng thú:
“Cái gì?”
Ta nói ngay:
“Ta nói thật cho ngươi biết, ta chính là Chân Long chuyển thế.”
Dù sao khoác lác không mất tiền, phải tranh thủ thời gian, phải chọn đúng đề tài hắn để ý nhất.
Bốn chữ “Chân Long chuyển thế” được thốt ra một cách hùng hồn, mặt Giang Thần cứng ngắc, rồi hắn giống như nghe được chuyện cười nào đó:
“Ngươi? Ngươi nghe được bốn chữ này ở đâu?”
Dây thừng đã nới lỏng, nhưng vẫn chưa đủ.
Ta cười với hắn:
“Ngươi cho rằng người đó là ngươi, đúng không?”
Tất nhiên hắn không phủ nhận, từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng như vậy.
Ta nói tiếp:
“Vậy ngươi có từng nghĩ đến không, vì sao ta là người phá cục duy nhất của tứ tượng cục? Vì sao Thiên Sư phủ canh giữ nghiêm ngặt để bảo vệ ta? Vì sao một con rồng như Tiêu Tương lại nhận ta làm chủ nhân mà không phải ngươi?”
Đôi mắt đan phượng của Giang Thần trở nên âm u.
Ta nói:
“Trong lòng ngươi biết rõ, không thể có hai Chân Long chuyển thế, vì thế ngươi mới tốn công dụ ta đến, bởi vì ngươi sợ ta là người đó, còn ngươi thì không.”
Thật ra từ khi bước vào căn phòng này, ta đã đoán được ý nghĩa của đại hội Thanh Nang lần này.
Đích xác, Giang Thần có bản lĩnh, nhưng nếu đối phó ta ở bên ngoài thì hắn vẫn phải kiêng dè, người của Thiên Sư phủ cho rằng ta là con ngoài giá thú của Lý Mậu Xương, họ vẫn luôn ẩn nấp ở xung quanh bảo vệ ta.
Nếu ta xảy ra chuyện gì Thiên Sư phủ sẽ không để yên cho Giang Thần.
Hắn không muốn đắc tội Thiên Sư phủ. Vì vậy, hắn muốn một cơ hội né tránh tầm mắt của mọi người, một mình dụ ta ra ngoài.
Mà đại hội Thanh Nang đúng là một cơ hội tốt.
E rằng cuộc náo động ở nội viện trước đó cũng là do hắn làm.
Nếu dinh thự của nhà họ Giang xảy ra chuyện, với tư cách là gia chủ, tất nhiên sẽ thuộc diện bị tình nghi, nhưng nếu “người ngoài” xông vào trong nhà thì hoàn toàn ngược lại.
Hắn sẽ biến thành người bị hại, bất cứ tội trạng gì chỉ cần đổ hết lên đầu “người xâm nhập” là được, không có ai sẽ nghi ngờ hắn.
Mười hai Thiên cấp đến muộn chắc hẳn cũng do hắn động tay động chân, dùng cách gì đó giữ chân mười hai Thiên cấp, để tránh họ phát hiện chuyện xảy ra ở nơi này.
Hắn hao tâm tổn trí bố trí kế hoạch này, mục đích thứ nhất là giết lão Hoàng diệt khẩu, mục đích thứ hai là lợi dụng lão Hoàng dụ ta đến đây, một mũi tên trúng hai con chim.
Vì sao người dụ ta đi phải già vờ bị thọt? Bởi vì ngay từ đầu Giang Thần biết ta đang tìm một người tên là Giang thọt.
“Để dụ ta đến đây, ngươi hao tâm tổn trí quá nhỉ.”
Ta nói tiếp:
“Ta có thể thấy được, ngươi giỏi mưu lược, thận trọng từng bước, dù hiện tại ngươi giả bộ đội phó ta vì Tiêu Tương và Thất Tinh Long Tuyền, thì với ngươi mà nói, Tiêu Tương và Thất Tinh Long Tuyền không đáng để ngươi phí công như vậy, ngươi sợ ta.”
Ba chữ này vừa thốt ra khỏi miệng ta, gân xanh nổi lên trên vầng trán trơn láng của Giang Thần, nhưng hắn vẫn bày ra vẻ như đang nghe kể chuyện cười:
“Chỉ dựa vào ngươi à?”
Hắn đổ mồ hôi, hiển nhiên bị ta nói trúng tim đen.
Đương nhiên rồi, hắn luôn tự nhận mình là Chân Long chuyển thế, nhưng ai ngờ ta đột nhiên xuất hiện, đồng thời có được những dấu hiệu giống hệt hắn.
Hắn chưa từng có đối thủ cạnh tranh, hắn cũng không cho phép bản thân có đối thủ cạnh tranh.
Dây thừng lại lỏng hơn một chút, cùng lúc đó ta ngửi thấy mùi cây cỏ, giống như mùi hương tỏa ra từ vỏ cây nứt rạn khi cây bị chặt.
Lạ thật, sao lại có mùi hương này?
Chẳng lẽ...Ta thầm giật mình, ta đã đoán ra được, bèn yên lặng cầu nguyện, mau lên, mau cởi bỏ dây thừng.
Giang Thần bỗng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ta:
“Đúng vậy, nếu ngươi đã biết thì ta cũng không giấu giếm ngươi.”
Ánh mắt của hắn thay đổi hoàn toàn, trước đó trông còn giống quý công tử bình thường, mang theo sự ưu việt hơn người và tự cao tự đại, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự âm u.
“Mới đầu ta đã cảm thấy kỳ lạ, mệnh tứ thần long chung quy không phải độc nhất, không thể chỉ có một người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng giờ, nhưng từ lần trước Mã lão sư vẫn cứ nhắc mãi, nói rằng ngươi khác với những người có mệnh tứ thần long khác, trên người của ngươi có một thứ kỳ lạ nào đó, mà ta không có.”
Thứ kỳ lạ nào đó? Lần đầu tiên ta nghe nói về chuyện khác, ta có thể có thứ kỳ lạ gì?
Ngón tay tiềm long sao?
Giang Thần nhìn chằm chằm vào tay ta, nói tiếp:
“Ngươi nói đúng, vì thế ta cảm thấy hứng thú với ngươi, ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có điểm nào khác biệt, nhưng Mã lão sư nói, hiện nay có rất nhiều người đang theo dõi ngươi, bây giờ dây vào ngươi chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng bất lợi cho đại cục. Huống chi giữ ngươi lại còn có tác dụng khác.”