Chương 682: Người Đó
Đấm cái bốp, sảng khoái.
Giang Thần muốn phản kháng nhưng ta ngay lập tức lật hắn lại, đấm vào mặt hắn hết cú này đến cú khác.
Tiêu Tương, lão Hoàng, bản thân ta, ta phải đòi lại tất cả những gì ngươi nợ ta!
Hắn ra sức đẩy tay ta ra, nắm vai ta, ta xuýt xoa, cảm thấy bờ vai nóng rát, thế là càng đánh mạnh tay hơn.
Giang Thần nghiêng đầu phun ra một búng máu, vậy mà vẫn còn cười được:
“Từ nhỏ đến lớn, trận đánh này là trận đánh ta cảm thấy sung sướng nhất, vốn dĩ ta không định dùng nó đâu, nhưng ngươi mạnh hơn ta nghĩ.”
Ta nhìn vào mắt hắn, bỗng có dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên, ta nhận thấy một tay của hắn đập mạnh lên vết thương trên vai ta.
Cảm giác tê dại theo dòng máu lan ra khắp cơ thể, giống như bị điện giật, Thất Tinh Long Tuyền tuột khỏi tay ta, rơi vào tay hắn.
Ta giơ tay lên toan giành lại Thất Tinh Long Tuyền, nhưng ta chợt phát hiện hành khí trong cơ thể ta như bị đóng băng, không thể sử dụng được nữa.
Ta rùng mình, cảm giác này…
Giang Thần mỉm cười nhìn ta:
“Thứ này rất hiệu quả đúng không.”
Đúng là rất hiệu quả...Ta biết đó là gì, là nước bọt của thủy dạ xoa.
Vật chí uế, chuyên dùng để khóa hành khí của đàn ông.
Ta muốn bóp chết hắn, nhưng sức lực của đôi tay càng ngày càng yếu, Giang Thần cầm cổ tay ta kéo ra rồi xoay người dậy một cách dễ dàng, hắn lau vết máu bên khóe miệng, mỉm cười, nói với ta:
“Mã lão sư nói cho ta biết, chuyến đi đến đập Cửu Khúc chắc chắn sẽ có thu hoạch, lần trước đi đúng là không uổng công.”
Đúng vậy, ngoài miệng nói là vì lão yêu bà nãi nãi, đi tìm tóc của thủy quỷ chữa bệnh, thật ra là một công đôi việc, còn có thể lấy nước bọt của thủy dạ xoa về phòng thân. Sao ta không nghĩ tới cơ chứ, chính tay ta chém chết thủy dạ xoa mà!
Giang Thần ngồi xổm trước mặt ra, nở nụ cười ấm áp:
“Dạo này ngươi khá may, nhưng lần này không có ai cứu được ngươi nữa đâu, ngươi có thể làm bạn với lão ca ca của mình.”
Nói xong, hắn cắm cánh tay của ta, bẻ quặt ra sau, ta chỉ thấy trước mắt trắng xóa, nhưng không thể phản kháng nổi.
Song ta cắn răng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Giang Thần nhìn ta, vẻ tán thưởng trong mắt ngày càng rõ ràng:
“Ta thực lòng cảm thấy ngươi mạnh đấy, nhưng đáng tiếc...Ngươi không nghe lời.”
Tay và chân đều không động đậy được, CMN, đúng rồi, hắn quen biết Lan lão đầu, dùng dây kim ti ngọc trói ta lại!
Giờ thì vùng vẫy cũng vô ích…
Hắn nói xong thì bắt đầu lục soát người ta.
Kỳ quái, hắn đang tìm cái gì?
A, đúng rồi, ta kinh hãi, hắn đang tìm vảy rồng của Tiêu Tương!
Quả nhiên, hắn lục tìm khắp người ta nhưng vẫn không tìm thấy, thế là hắn cau mày:
“Ngươi giấu con rồng đó ở đâu rồi?”
Hắn nhìn ta với ánh mắt hết sức chân thành:
“Ta thật sự rất muốn con rồng đó!”
Ta không động đậy được, nhưng ta nhổ nước bọt về phía hắn.
Hắn tránh né dễ dàng, rồi lại cau mày hỏi ta:
“Tại sao hạng người như ngươi lại có được nàng? Người có tư cách ở cạnh nàng chỉ có thể là ta.”
Nói rồi hắn lại nhìn Thất Tinh Long Tuyền:
“Thanh kiếm này cũng vậy, kể ra cũng khéo, cả hai thứ này ta đều thích, thế mà tại sao nó lại nằm trong tay ngươi chứ?”
Ta nở nụ cười với hắn:
“Hỏi ta à? Sao không về nhà mà hỏi mẹ ngươi ấy?”
Không nhắc đến chữ này thì thôi, vừa nhắc đến mà sắc mặt của Giang Thần thay đổi ngay lập tức, đôi mắt đan phượng trở nên âm u, vẻ mặt của hắn như đang biểu lộ, không hiểu ý tốt của người khác.
Ta cần ngươi bố thí ý tốt à?
Lúc này, mệnh đăng của lão Hoàng sắp sửa tắt, trong lòng ta càng lúc càng sốt ruột, nếu cứ bị Giang Thần trói thì lão Hoàng sẽ chết trước mặt ta, ta phải cởi bỏ trói buộc cho khí của mình.
Mà ánh mắt Giang Thần nhìn ta càng thêm hứng thú:
“Mã lão sư từng nói lai lịch của ngươi không tầm thường, để ta xem rốt cuộc là không tầm thường ở chỗ nào.”
Tia sáng lạnh lẽo lóe lên, chỉ vào ngón trỏ trên tay phải của ta:
“Vì cái này sao?”
CMN, hắn muốn chém tay ta?
Ta ngay một nôn nóng hơn, nhưng đó là nước bọt của thủy dạ xoa, với năng lực của mình bây giờ, ta không thể phá giải nó.
Bỗng nhiên, ta liếc thấy một chậu nước đặt trong một góc của căn phòng này.
Rêu xanh bám trên chậu nước, có thể đoán được nó được đặt trong góc để hứng nước.
Hứng nước, đương nhiên là nước mưa.
Nước mưa còn được gọi là vô căn thủy, trừ tà xua tan uế khí, chỉ cần lấy vô căn thủy rửa miệng vết thương thì nước bọt của thủy dạ xoa sẽ bị rửa sạch!
Nhưng bây giờ chân ta không nhúc nhích được. Đột nhiên ta nhận thấy thứ đang quấn lên chân ta từ từ buông lỏng.
Giống như có người đang cởi dây thừng cho ta!
Cảm giác này...Là “người” trước đó vẫn luôn theo sau ta?
Quả nhiên...Cùng với động tác trên tay người nọ, ta lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ.