Chương 681: Lão Khọm
Ta điều tức đã lâu mà vẫn thường xuyên bị khí của Hải lão đầu ảnh hưởng, tại sao hắn lại sử dụng nó nhuần nhuyễn như vậy?
Ta suy nghĩ, đồng thời tay cũng không dừng lại, ta trở tay, cầm Thất Tinh Long Tuyền chém về phía Giang Thần.
Ta nổi sát tâm.
Kiếm khí mãnh liệt, Giang Thần né tránh lưỡi kiếm, một tay hắn cầm cổ tay của ta, ý đồ đánh văng Thất Tinh Long Tuyền, nhưng ta nổi cơn thịnh nộ, sau vài chiêu, ta không quan tâm gì nữa, giơ chân đá vào đầu gối của hắn.
Từ nhỏ, mỗi khi đánh nhau ta không dám đánh toàn lực. Vì nhà nghèo, sợ đánh nặng không đền nổi, ta không muốn ông lão chạy vạy khắp nơi để vay tiền, vì vậy bất giác hình thành thói quen làm việc gì cũng chừa đường lui cho mình.
Nhưng bây giờ, ta vứt bỏ thói quen này. Hắn dám chết thì ta dám chôn.
Khí của Hải lão đầu bùng nổ, Giang Thần muốn phản kháng, nhưng không khỏe bằng ta, hắn lùi lại, thân hình cao lớn hơi lảo đảo, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin xen lẫn mới lạ, dường như hắn cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị.
Cảm giác ưu việt có sẵn ánh mắt ấy thổi bùng ngọn lửa giận trong lòng ta.
Mạng người...Đó là mạng người đấy!
Ta chưa cho Giang Thần cơ hội phản ứng, tiếp tục giơ kiếm lên chém hắn, hắn lập tức xoay người tránh đi, cây cột bằng gỗ liễu bị ta khoét một hố sâu, vụn gỗ văng tung tóe lên đầu hắn.
Hắn nhìn ta chằm chằm, đôi mắt đan phượng chứa ý cười:
“Lý Bắc Đẩu, dáng vẻ của ngươi khi động khí trông giống ta hơn rồi đấy.”
Ngươi là cái thá gì để mà xứng giống với ta?
Ta liếc thấy mệnh đăng vốn đã yếu ớt của của lão Hoàng hiện giờ càng ngày càng yếu hơn, sắp tắt ngóm, cứ tiếp tục thế này thì không được, ta phải mau chóng cứu hắn.
Đáng tiếc Âm Dương Ngũ Hành đan đang ở chỗ Trình Tinh Hà, bằng không có thể dùng nó để cấp cứu cho hắn, chỉ cần giúp lão Hoàng cầm cự đến khi tìm được Bạch Hoắc Hương là được rồi.
Ta nhất định phải cứu lão Hoàng, vậy thì trận đánh với Giang Thần cần phải tốc chiến tốc thắng.
Giang Thần nào biết ta đang nghĩ gì, hắn nói tiếp:
“Ngươi không cần phải sốt ruột, chỉ việc chơi với ta, cho dù ngươi tìm được chuông dược thì ông già này cũng không sống được, thứ hắn ăn, cho dù có là thần tiên cũng không cứu được.”
Nói vậy tức là lão Hoàng trúng độc.
Nhưng tên khốn Giang Thần này chắc chắn không có bản lĩnh hại lão Hoàng, ta nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền, chém về phía Giang Thần:
“Rốt cuộc là ai hại lão Hoàng?”
Bây giờ xem ra lão Hoàng bị Hại là vì hắn biết được bí mật liên quan đến chuyện tứ tượng cục bị phá giải, người muốn giết hắn để bịt miệng chắc chắn là hung thủ mà hắn định công bố.
Giang Thần dù có ý định này thì cũng không có năng lực thực hiện, đầu sỏ hại lão Hoàng và phá tứ tượng cục là người đứng sau Giang Thần.
Mũi kiếm kề sát, Giang Thần lập tức lùi lại, động tác rất tự nhiên tiêu sái, nhưng không đủ nhanh, hắn không nhanh bằng ta.
Tà khí trên thân kiếm khiến mặt hắn bị thương, một vệt máu tươi chảy ra.
Hắn giơ bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng của mình lên lau vệt máu, không ngờ hắn vẫn có thể cười được:
“Kiếm tốt đấy.”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thất Tinh Long Tuyền giống hệt khi hắn nhìn Tiêu Tương, cất giấu sự thèm khát tột độ, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nói xong, Giang Thần lại nhìn về phía lão Hoàng, nói với giọng lạnh nhạt:
“Cũng đáng tiếc, vốn dĩ hắn không cần phải chết, nhưng ai bảo hắn xen vào việc của người khác?”
Rồi hắn quay sang nhìn ta:
“Nói thật cho ngươi biết, ta cũng bàn điều kiện với hắn để hắn im miệng, nhưng ngươi đoán xem hắn nói gì?”
Giang Thần nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng:
“Hắn nói ngươi bị cuốn vào tứ tượng cục, phải chịu oan ức, dù thế nào hắn cũng phải xả giận giúp ngươi.”
Lão Hoàng…
Ta siết chặt nắm đấm:
“Có phải Mã Nguyên Thu làm không? Lão khọm ấy đâu?”
Sao lão già đó không đến bảo vệ ngươi, ta phải làm thịt lão.
Giang Thần nhướng mày, giọng điệu vui vẻ:
“Mã lão sư không có ở đây, sao ngươi lại ác cảm với Mã lão sư thế?”
CMN, có người muốn giết ngươi vài lần, còn bắt nạt vợ ngươi đến mức chỉ còn lại mỗi mảnh vảy, ngươi không ác cảm à?
Ta hận không thể nghiền xương Mã Nguyên Thu thành tro.
Nhưng mà theo những gì hắn nói, chẳng lẽ người đứng sau sai khiến hắn ngoại trừ Mã Nguyên Thu thì còn có người khác nữa? Giang thọt sao?
Khí sắc của Hoàng càng ngày càng kém, ta bắt đầu cảm thấy nôn nóng, không dây dưa dây cà với Giang Thần nữa.
Ta bất chấp tất cả, thình lình vung kiếm chém hắn, hắn muốn né tránh nhưng lại không nhanh bằng ta, bị kiếm chém trúng vai, hắn nhìn miệng vết thương, vẻ cười cợt trong mắt rút đi, bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Tiếp theo, hắn nghiêm mặt, giơ chân đá lên tay ta.
Uy lực của đòn tấn công này rất lớn, ta không né tránh, Thất Tinh Long Tuyền tức khắc rơi xuống đất, nhưng ta cắn răng không nhặt nó lên, trái lại xông lên, nắm vai hắn hất xuống đất, cưỡi lên cổ hắn như Võ Tòng đánh hổ. Hắn sửng sốt, định xoay người nhưng ta đã nện một cú đấm lên mặt hắn.