Chương 680: Quan Hệ Thân Thiết
Nhưng ta không quan tâm, yên lặng đi vào xem xét, có vẻ như ngày thường rất ít người đi vào cái sân này, ngoại trừ hoa quế phủ kín con đường lát đá, trên những tảng đá phiến còn bám đầy rêu xanh.
Cũng phải, người hiện đại không thích sống tụ tập với nhau, nhà họ Giang con đàn cháu đống, tất nhiên đều có chỗ ở riêng của mình như Giang Thần và Giang tổng. Ngoại trừ các dịp lễ mừng, rất hiếm người đến ở trong nhà tổ.
Ta đá văng cánh cửa điêu khắc hoa lá ra, thấy một người nằm trên mặt đất.
Ta thảng thốt, cái lưng gù kia, là lão Hoàng!
Chết tiệt, lẽ nào ta đến muộn rồi sao?
Ta lập tức chạy tới định lật lão Hoàng lại, nhưng trong nháy mắt ta quay phắt lại, trốn sang một bên. Ta nghe thấy tiếng vỗ cánh dồn dập!
Quả nhiên, thứ gì đó giống như một làn sương mù bay lên từ người lão Hoàng, vô số phấn bướm bay ra.
Ta ngửi thấy một thứ mùi vừa đắng vừa mặn, tức khắc cảm thấy sởn tóc gáy.
Đây chẳng phải là bướm đêm sao?
Xem ra có người cố ý đặt nó dưới người lão Hoàng để chờ ta.
Quả nhiên...Có người dụ dỗ ta từng bước một, nhằm mục đích đặt bẫy hại ta!
Đỗ Hành Chỉ và A Mãn nói đúng!
Bướm đêm không có mùi, nhưng thời xưa con người từng nuôi dưỡng một loại bướm đêm chuyên thả trong mộ cổ để phòng ngừa trộm mộ, loài bướm đêm này có độc, khi vỗ cánh sẽ vẩy phấn bướm ra trông như màn sương, phấn bướm rơi vào mắt thì trộm mộ sẽ bị mù.
Điểm khác duy nhất giữa loài bướm đêm này và bướm đêm bình thường là mùi của chúng.
Tất nhiên ta đã nhắm mắt lại ngay, ta cảm thấy vô vàn cánh bướm vỗ dập dờn bay qua ta.
Phấn bướm bay thẳng lên mặt ta, ta nhắm mắt, nhưng vẫn hở mũi. Ngươi không thể không hô hấp được.
Phấn bướm gây ngứa ngáy bay vào trong người thì khó chịu khỏi bàn, nhưng đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu ta.
Chẳng phải Bạch Hoắc Hương cho ta một “lá bùa hộ mệnh” sao?
Ta sờ túi quần, lấy thứ đó ra và bóp mạnh.
“Bụp”, một tiếng nổ vang, hình như thứ trong tay ta vừa phun ra cái gì đó.
Một thứ mùi gay mũi tỏa ra, bất ngờ làm sao, mùi hương ấy khiến người ta cảm thấy mát lạnh và dễ chịu, cảm giác ngưa ngứa do phấn bướm của bướm đêm bay vào biến mất ngay lập tức.
Đồng thời ta nghe thấy tiếng vỗ cánh kịch liệt vang lên trước mặt, những con bướm đêm giống như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, chúng đang sợ hãi, đang giãy giụa!
Tiếp theo, âm thanh vỗ cánh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, ta nghe thấy tiếng rơi rào rào xuống mặt đất như mưa rơi.
Chết rồi à?
CMN, chẳng lẽ thứ Bạch Hoắc Hương cho ta là thuốc diệt côn trùng?
Sau khi âm thanh biến mất, mùi hắc nhạt dần, ta lập tức mở mắt ra, vừa thấy khung cảnh trước mắt, ta sởn gai ốc: Một bầy bướm đêm to như lá ngô đồng rơi đầy đất!
Chết tiệt, rốt cuộc ai muốn hại ta…
Ta vừa nghĩ, vừa ôm lão Hoàng dậy.
Sắc mặt lão Hoàng hết sức bình thường, giống như đang ngủ.
Nhưng ta nhìn hai bên vai và đỉnh đầu của hắn, ta lạnh toát người: Mệnh đăng của hắn le lói, chừng như sắp tắt!
Ta vỗ mặt lão Hoàng:
“Lão ca, ngươi tỉnh lại đi! Ngươi nhìn ta này!”
Nhưng lão Hoàng không hề phản ứng gì cả, đầu hắn lệch sang một bên, máu đen bỗng chảy ra từ trong lỗ mũi, chảy dọc theo nhân trung xuống.
Ta hoảng sợ, hồi nãy hắn còn xua tay với ta như bình thường, đến bây giờ mới có bao lâu, ai lại ra tay tàn nhẫn với hắn như vậy!
Hơn nữa...Hắn là Thiên cấp, rốt cuộc ai có bản lĩnh hại hắn?
Không được, về sau hẵng điều tra, ta lập tức ôm lão Hoàng dậy:
“Lão ca, ngươi chịu đựng, ta biết bác sĩ giỏi nhất trên đời, bây giờ sẽ chữa cho ngươi ngay, một hơi cuối cùng, ngươi cố cầm cự!”
Vừa nói ta vừa ôm lão Hoàng vào trong lòng
Nhưng đột nhiên, tiếng cười của ai đó vang lên trong phòng:
“Sợ là không kịp rồi.”
Vừa nãy ta chỉ quan tâm đến lão Hoàng và bướm đêm, không chú ý trong nhà còn có người.
Ánh trăng lạnh lẽo hắt xuống từ khung cửa sổ khắc hoa, đó là một bóng người cao lớn.
Giang Thần.
Tên khốn này.
Ta không lên tiếng mà lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, hành khí vận chuyển toàn thân, tập trung lên Thất Tinh Long Tuyền, vung kiếm chém hắn.
Rầm, tất cả gia cụ bằng gỗ sưa trong nhà vỡ vụn, cả căn phòng thoang thoảng mùi gỗ.
Giang Thần xoay người sang chỗ khác với tốc độ nhanh đến mức không giống con người, tiếp đó di chuyển đến sau lưng ta như u hồn, một luồng khí tức vừa ngửi đã cảm thấy rất quý phái phả vào sau tai ta:
“Quan hệ giữa ngươi và Hoàng lão đầu thân thiết nhỉ.”
Không đúng...Ta nhận ra ngay, Giang Thần bây giờ không giống với lúc so chiêu ở nhà thờ tổ, khí của hắn tăng lên rất nhiều, gần bằng tốc độ của Hải lão đầu.
Hắn không thể nào là Thiên cấp được, lẽ nào hắn thật sự hấp thụ toàn bộ khí của Hải lão đầu để cho mình dùng?