Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 679 - Chương 679 - Tìm Được Rồi

Chương 679 - Tìm Được Rồi
Chương 679 - Tìm Được Rồi

Chương 679: Tìm Được Rồi

Hắn xoay người chạy ra ngoài tường, ta bổ nhào về phía hắn, ôm chân hắn, cả hai đồng thời ngã lăn xuống đất, trong bóng tối ta không thấy rõ diện mạo của hắn, ta xoay người đè hắn lại, giơ nắm đấm đấm vào đầu hắn.

Gã thọt phản ứng rất nhanh, hai cánh tay đỡ cú đấm của ta, nhưng lần này ta mừng lắm.

Tuy hành khí của hắn còn mạnh hơn Giang Thần, nhưng chưa đến Thiên cấp.

Vì hành khí của Hải lão đầu dồn xuống, hắn dốc toàn lực cũng không ngăn cản được.

Bốp, nắm đấm của ta nện lên mặt hắn, mùi máu tươi tanh nồng xộc lên, ta nắm cổ áo hắn:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Cuối cùng khuôn mặt của người nọ cũng bại lộ dưới ánh trăng, ta vừa nhìn rõ mặt hắn thì cau mày.

Người này khoảng năm mươi tuổi, đúng là có ánh sáng công đức của Địa cấp bậc một, nửa bên mặt bị ta đánh sưng vù, khóe miệng chảy máu, còn rụng một chiếc răng.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra được người này mũi khoằm mắt tứ bạch, rõ ràng là tướng mạo gian xảo.

Hắn là người lừa ta vào tứ tượng cục sao?

Hắn không trả lời, ta càng thêm sốt ruột, thế là cũng túm chặt hắn hơn:

“Nếu ngươi không nói thì đừng trách ta…”

Ta còn chưa nói xong thì một tia sáng chợt bùng lên, “vụt” một tiếng, nhảy thẳng lên không trung.

Tiểu thoán thiên hầu?

Hắn định dẫn người đến đấy!

Quả nhiên, tia sáng vừa xuất hiện là khí ở bốn phương tám hướng tập trung lại, đám người kia vốn đang tìm gì đó, bây giờ đều bị dẫn đến đây!

Mà gã thọt này bỗng mỉm cười, sau đó hô to:

“Người nọ ở đây!”

Ta sững sờ.

Không phải vì tiếng bước chân, mà bởi tiếng cười của gã thọt. Ở văn phòng Bát Trượng Kiều, ta bắt được Giang thọt, nhưng hắn thả khói độc màu đỏ, ta không thấy mặt hắn, chỉ nghe được tiếng cười.

Tiếng cười ấy quen tai một cách lạ thường, hình như là người ta quen.

Tuy đến bây giờ ta vẫn không nhớ ra được người nào có tiếng cười giống như vậy, nhưng trí nhớ ta rất tốt, ta có thể khẳng định là không giống tiếng cười của người này.

Trình Tinh Hà dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn những người kia đi, nhưng ngay từ đầu bọn ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn của người này.

Thảo nào hắn giả vờ bị thọt, vì hắn không phải là Giang thọt!

Hắn biết ta đang tìm Giang thọt nên mới giả vờ thọt để dụ ta đi theo!

Ta nắm chặt cổ áo hắn, nghiêm giọng hỏi:

“Ai bảo ngươi dẫn ta đi? Chủ của ngươi là ai, ở đâu?”

Nhưng hắn chỉ cười, không trả lời.

Tiếng bước chân dồn dập mỗi lúc một gần hơn, vốn dĩ bọn họ đang tìm người, tuy không biết người nọ phạm tội gì nhưng nếu lần này bắt được ta thì ta sẽ phải gánh tội thay.

Bây giờ bị bao vây bốn phía, nhất định không chạy ra được, nhưng hình như hắn đã đoán trước được điều ta, hắn nhìn ta với vẻ mặt đắc ý.

Ta nhanh chóng suy nghĩ kế sách, bỗng nhiên giơ tay lên, đánh lệch cằm đối phương.

Lần này ta đánh rất mạnh tay, hắn bị đánh sái quai hàm, không thể phát ra âm thanh.

Nụ cười của hắn cứng ngắc ngay tức thì, đôi mắt tứ bạch mở trừng trừng nhìn ta đầy khó tin, ta cũng hét lên:

“Mọi người mau lại đây, ta sắp không đè lại được tên này rồi!”

Gã thọt, không, tên giả thọt này thế mới biết ta có ý gì, ta đổ tội lại cho hắn.

Hắn lập tức giãy giụa, nhưng những anh tài Địa cấp đã lao tới như thủy triều, tập trung đè ép hắn:

“Mau trói hắn lại!”

“Dám gây sự ở đại hội Thanh Nang, ngại mình sống quá lâu à!”

Tên giả thọt ra sức vùng vẫy, miệng cứ a a muốn nói chuyện, nhưng đáng tiếc, chỉ sợ trong khoảng thời gian này hắn không thể phát ra âm thanh.

“Ơ, ai bắt được hắn trước ấy nhỉ?”

“Đúng vậy, lúc đến thì có thấy người nào mà…”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ta đã lặng lẽ trốn ra khỏi đám đông, ẩn giấu công dang.

Tiếp đó ta xoay người đi lên cầu thang, bò lên cao nhìn xuống dưới.

Vừa nãy khi đánh người kia, ta ngửi thấy hương thơm ngòn ngọt trên người hắn.

Mùi hoa quế.

Vì ông cậu ba thích món ngọt này, thế nên ta rất quen thuộc với mùi hương này, nhưng khác với hương hoa quế khô, đây là mùi hoa quế tươi.

Mùi hương ấy rất nồng, chứng tỏ hắn từng ở lại nơi nở đầy hoa quế trong một thời gian dài.

Chưa biết chừng chủ nhân của hắn ở nơi có hoa quế.

Quan sát từ trên cao, biệt phủ này được xây dựng theo bố cục cửu tinh liên châu, trong chữ “quế” có mộc có thổ, hẳn là nằm ở vị trí quẻ tốn…

Tìm ra rồi! Ta thấy một gốc hoa mộc quế cao to trong mảnh sân hẻo lánh!

Hơn nữa...Gần cây hoa quế đó đúng là phảng phất khí trên người Hoàng lão đầu!

Tìm được rồi!

Ta lập tức chạy về hướng đó, vừa chạy vừa nghĩ, không biết tên ngốc Trình Tinh Hà thế nào rồi, có bị bắt được không?

Chỉ một lát sau đã đến mảnh sân ấy, cửa vào khóa, thế nên ta dứt khoát trèo tường vào.

Vừa vào bên trong, ta lại nghe thấy tiếng thở dài vang lên sau lưng, giống hệt lúc giữ ta lại.

Bình Luận (0)
Comment