Chương 678: Bí Mật
Bọn họ đều là Địa cấp bậc cao, đối phó bọn họ thì dễ thôi, nhưng bây giờ đại Thanh Nang đang diễn ra, một khi gây ra động tĩnh, nhân tài xuất chúng khắp cả nước đều có mặt ở đây, bắt chúng ta dễ như trở bàn tay, ta không sợ gì cả, chỉ sợ trì hoãn thời gian, Hoàng lão đầu toi mạng rồi.
Trình Tinh Hà cau mày, rồi hắn đẩy ta ra, còn mình thì chạy sang một con hẻm khác, trước khi đi còn giơ tay ra hiệu “cố gắng lên” với ta.
Hắn sợ chết, lần này lại bất chấp tất cả để giúp ta cứu Hoàng lão đầu.
Mắt nhóm người kia đúng là mắt cú vọ, bọn họ nhìn thấy bóng người đi ra từ chỗ tối đương nhiên là rầm rộ đuổi theo.
Trình Tinh Hà trèo thoăn thoắt lên trên, những người kia chỉ trông thấy Trình Tinh Hà, đâu nghĩ đến còn có đồng lõa, bọn họ đi ngang ta, không để ý gì đến ta.
Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, ta không còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn Trình Tinh Hà biến mất trong bóng tối, ta quay đầu, đuổi theo hướng tên người thọt rời đi.
Trì hoãn một lúc, bóng người thọt đã biến mất, ta tức đến nỗi thiếu điều chửi thề, nhưng ánh trăng rất sáng, ta quan sát cẩn thận, ngay sau đó cảm thấy vui mừng: Ở đằng kia có một hàng rào hoa đỗ quyên, bên dưới phủ đất, lờ mờ thấy được dấu chân một nông một sâu đi sang bên phải.
Đúng là ông trời có mắt, ta lập tức đuổi theo hướng đó.
Tên thọt chết tiệt này, ta bắt được ngươi rồi.
Ta vận hành khí khắp cơ thể rồi đuổi theo, quả nhiên, sau khi đi qua tường hoa ta thật sự nhìn thấy bóng người nọ, thế là ta vội vàng đi vào trong một vườn hoa sum sê.
Ta vui như mở cờ, đang định rút Thất Tinh Long Tuyền ra, không ngờ khí của Hải lão đầu quá mạnh, ta hành khí phanh không kịp, thế là lao đầu vào góc tường.
Ta cảm thấy tuyệt vọng, ta còn định khiến hắn trở tay không kịp, thế này thì thất bại rồi.
Tiếng động vang lên, gã thọt đứng trong bụi mạn đà la quay phắt lại và trông thấy ta.
Hắn lập tức chạy vào vườn hoa không chút do dự.
Để cho ngươi chạy thoát thì ta là cháu ngươi.
Ta đuổi theo hắn ngay.
Hình như vườn hoa mới được tưới nước gần đây để chuẩn bị cho buổi lễ, mặt đất trơn trượt toàn là nước bùn, chạy là trượt chân ngay, rất dễ bị té ngã, gã thọt cứ đi được vài bước thì ngoái đầu lại, ta bỗng phát hiện ra nguyên nhân lúc trước ta cảm thấy hắn có vấn đề.
Lúc trước thấy Giang thọt, ta nhớ rõ hắn bị thọt chân phải, nhưng bóng người đi khập khiễng này lại bị thọt ở chân trái.
Chắc chắn người thọt không thể đột nhiên đổi chân bị thọt được!
Chẳng lẽ...Tên khốn này giả vờ thọt?
Lúc này người nọ đi vào dưới một giàn hoa tử đằng, ở phần cuối của giàn hoa tử đằng là một cánh cửa nhỏ, hiển nhiên có thể đi thông qua ngoài.
Mặc kệ là thọt chân nào, đã đuổi theo đến đây thì nhất quyết không thể để hắn chạy thoát.
Ta lập tức rút Thất Tinh Long Tuyền ra, tà khí bùng nổ, vụt, giàn hoa tử đằng sụp đổ, đè lên người gã thọt.
Tốt quá rồi…
Ta chạy ngay tới đó, thấy từng chùm hoa tử đằng đổ ập xuống không một kẽ hở, ta cau mày, không ngờ giàn hoa này bao phủ kín mít, nhất thời không thấy rõ gã thọt bị đè ở nơi nào.
Nhưng điều kỳ lạ là giàn hoa sụp xuống mà gã thọt không có động tĩnh gì cả?
CMN, hay là bị đè chết rồi?
Ta rùng mình, vội nâng khung sắt lên, rồi tìm vị trí đại khái, đột nhiên ta lảo đảo, giống như bị cái gì đó vướng chân.
Kỳ lạ, ta không giẫm lên thứ gì mà!
Nhưng theo quán tính, ta không khống chế được mà lùi về sau, cùng lúc đó, một luồng tà khí mãnh liệt bùng nổ trước mặt ta, một người lao ra từ dưới giàn hoa tử đằng!
Từng chùm hoa tử đằng rơi tán loạn trước mặt, cánh hoa bắn tung tóe lên mặt ta. Ta sởn tóc gáy, vừa rồi nếu không nhờ có thứ gì đó ngăn cản ta thì ta đã nát bét giống như những chùm hoa tử đằng kia rồi!
Hành khí và sức lực của gã thọt mạnh hơn Giang Cảnh, Giang Cảnh đã là Địa cấp bậc một rồi, mà người này ít nhất cũng phải cùng cấp bậc với Giang Cảnh.
Ta nào còn quan tâm mình vừa bị cái gì kéo nữa, lập tức xoay người chém người nọ, gã thọt nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, tà khí của Thất Tinh Long Tuyền hất tung hoa tử đằng lên không trung, cánh hoa rơi lả tả, hóa thành một cơn mưa hoa.
Ai không biết chuyện chắc chắn sẽ cảm thấy khung cảnh này rất lãng mạn, nhưng mà phải ngắm mưa hoa với gã thọt kia thì đúng là lãng phí.
Tà khí của Thất Tinh Long Tuyền xông thẳng về phía gã thọt, cơn mưa hoa bị bổ làm đôi, gã thọt nhanh chóng lùi lại, ta thấy rõ ràng hơn, quả nhiên người này không bị thọt, hắn chỉ giả vờ đi khập khiễng!
Rốt cuộc là thế nào vậy?
Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu ta: Hắn có phải là Giang thọt mà ta muốn tìm không? Nếu đúng là hắn thì tại sao hắn từ trước đến giờ phải giả vờ bị thọt, nếu không phải thì vì sao vừa nãy hắn lại giả vờ đi cà nhắc?
Chẳng lẽ…
Dù thế nào thì chắc chắn tên này cũng có bí mật.