Chương 677: Giang Thọt
Biệt phủ của nhà họ Giang vừa trang trọng vừa uy nghiêm, xây dựng theo kết cấu nhiều lối vào lớn nhỏ khác nhau, lần đầu tiên đến đây chắc chắn rất dễ lạc đường.
Ta lập tức vọng khí, tìm kiếm khí của Hoàng lão đầu, nhưng mà quái lạ, rõ ràng Hoàng lão đầu mới đi vào đây chưa được bao lâu, vậy nhưng ta không nhìn thấy khí của hắn.
Chết tiệt, thế này thì làm sao mà tìm được?
Không chỉ vậy, ta còn nghe thấy tiếng bước chân rất gần, hình như có người đang chạy về phía này.
Ta và Trình Tinh Hà lập tức trốn vào một góc, nếu bị người khác phát hiện lẻn vào trong này thì bọn ta sẽ bị lôi ra ngoài ngay lập tức.
Hình như những người đó là nhân viên tổ chức đại hội Thanh Nang, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Lạ ghê, sao lại không tìm thấy?”
“Qua đằng kia nhìn xem, nếu không thấy thì chúng ta xui xẻo rồi…”
Chuyện gì vậy, nhà họ Giang bị trộm à?
Đúng lúc này, ta nhìn thấy một bóng người ở trong hẻm, người nọ bước đi khập khiễng!
Giang thọt?
Vậy thì đúng rồi, có lẽ Hoàng lão đầu điều tra ra bí mật của hắn, hắn muốn giết người diệt khẩu, thế nên Hoàng lão đầu mới có điềm báo họa sát thân!
Trình Tinh Hà cũng nhìn thấy người nọ, hai bọn ta nhìn nhau, sau đó định đuổi theo bóng người kia.
Nhưng đột nhiên, ta nhận thấy có một bàn tay kéo vai ta, đồng thời một giọng nói bức thiết vang lên sau lưng:
“Đừng đi! Nguy hiểm!”
Quái lạ, ai thế?
Ta quay đầu lại, chợt sững người.
Đầu óc ta trống rỗng, đằng sau không có gì cả, chỉ có gió đêm vụt qua mặt ta, khiến ta rùng mình vì lạnh.
CMN, giọng nói vừa rồi là của ai?
Trình Tinh Hà thấy ta quay đầu lại thì túm ta:
“Ngươi đang đợi sét đánh à?”
Trình Tinh Hà không nghe thấy gì cả, lẽ nào là ảo giác? Nhưng vừa rồi ta không chỉ nghe thấy âm thanh mà rõ ràng còn bị kéo lại.
Ta sờ vai, chỉ sờ thấy vài chiếc lá cây bị gió thổi đậu trên bờ vai.
Thấy bóng người khập khiễng sắp biến mất ở đầu hẻm, ta nghĩ thầm, dù là cái gì thì cứu Hoàng lão đầu vẫn quan trọng hơn cả, thế là ta quay đầu, chạy về phía đó với Trình Tinh Hà.
Mà ta vừa quay đầu lại thì bỗng nghe thấy tiếng thở dài vang lên ở phía sau, nghe rất u oán.
Âm thanh ấy cực kỳ gần ta, giống như ở ngay sau lưng ta vậy!
Da gà da vịt của ta nổi hết cả lên, ta không kìm được ngoái lại nhìn xem, nhưng sau lưng vẫn trống không.
Trình Tinh Hà thấy ta đi được vài bước lại quay đầu nhìn thì đạp ta một phát:
“Ngươi là tân nương lên kiệu à mà sao lề mà lề mề thế.”
Ta lập tức túm tay hắn:
“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Trình Tinh Hà nhìn ta với ánh mắt khó hiểu:
“Ngươi đánh rắm à?”
Rắm cái đầu ngươi.
Dinh thự nhà họ Giang quả nhiên nơi nào cũng có vẻ kỳ quái.
Ta dứt khoát không nghĩ nữa, bước chân nhanh hơn, đi theo bóng người khập khiễng kia.
Mà lạ lắm, ta nhìn bóng lưng người nọ, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được không đúng ở chỗ nào.
Không biết tòa nhà này đã được xây dựng bao lâu, lối đi quanh co vòng vèo, truy đuổi rất bất tiện, hơn nữa còn có rất nhiều cầu thang gỗ và phiến đá, bất cẩn một cái là trượt chân ngay.
Trình Tinh Hà vừa đuổi theo vừa mắng:
“Lão già này què mà sao đi nhanh thế.”
Chắc chắn hắn rất quen thuộc với nơi này.
Nhưng bọn ta lên núi tìm huyệt quen rồi, tuy không khỏe như Ách Ba Lan nhưng càng ngày càng lại gần bóng người đi cà nhắc kia, sắp sửa đuổi kịp đối phương rồi.
Thậm chí Trình Tinh Hà đã lấy dây đỏ ngâm máu chó ra, theo lời của hắn là định bắt tên kia ngay, không cho đối phương chạy thoát.
Nhưng mà khi bọn ta đi đến nơi này, một nhóm người thình lình xuất hiện, ta và Trình Tinh Hà phản xạ có điều trốn sau cầu thang.
Nhìn cách ăn mặc của những người này, có người tổ chức đại hội Thanh Nang, có vệ sĩ của nhà họ Giang, nhóm người này đang bàn bạc gì đó.
Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau, xui quá, sao lại xuất hiện vào đúng lúc này vậy?
Bọn ta không có cách nào khác, đành phải ở yên đây chờ bọn họ đi, nhưng ai ngờ những người này cứ đứng đó trao đổi, không chịu rời đi, thế thì đi tìm tên thọt kia kiểu gì?
Trì hoãn càng lâu thì càng khó tìm thấy Giang thọt.
Trình Tinh Hà cũng nhận ra điều đó, hắn đảo mắt, sau đó móc một viên sỏi từ trong chậu hoa đỗ quyên ra ném về một góc khác trong sân.
Trong sân yên tĩnh, âm thanh ấy tuy rất khẽ nhưng vào lúc này chẳng khác gì tiếng bom nổ, đám người kia nghe thấy tiếng động thì lập tức đuổi theo hướng đó.
Trình Tinh Hà đắc ý nháy mắt với ta, làm khẩu hình miệng, ý là: “Điệu hổ ly sơn”.
Nhưng còn chưa hết khẩu hình thì người dẫn đầu bỗng nhìn về nơi bọn ta đang trốn:
“Có phải có người ở đằng kia không?”
CMN, không hổ là thủ lĩnh, thế mà cũng nhận ra được à?
Hắn nói xong thì những người còn lại lập tức chạy về phía này.