Chương 676: Bị Hoãn
Giang Cảnh không nhịn được bật cười:
“Ơ, vị Huyền cấp này giỏi ghê ta, còn biết xem tướng cho Thiên cấp cơ à? To mồm quá nhỉ.”
CMN, ta mặc kệ hắn, bắt đầu suy nghĩ. Vừa rồi trước khi đi Ô Kê tỏ ra hết sức vội, nói là có việc, Hoàng lão đầu cũng vậy, chẳng lẽ mười hai Thiên cấp xảy ra chuyện gì rồi?
Không thể nào, mười hai Thiên cấp đều đứng trên đỉnh kim tự tháp, ai có bản lĩnh làm gì được họ?
Ta nhìn chằm chằm vào nội viện, rất muốn đi vào xem, nhưng nơi này canh phòng nghiêm ngặt, hộ vệ đều là người có cấp bậc cao, ta không vào được.
Trình Tinh Hà cũng lại đây, lôi ta về, hắn nhìn Giang Cảnh, nhếch miệng cười:
“Không hổ là Địa cấp bậc một, thấy bọn ta là Huyền cấp nên bắt nạt hăng say quá nhỉ.”
Ỷ mạnh hiếp yếu đương nhiên sẽ khiến người khác khinh thường, Giang Cảnh sĩ diện, hắn chú ý đến ánh mắt xung quanh, bèn nói:
“Bắt nạt Các ngươi cũng xứng à?”
Bạch Hoắc Hương đứng che trước mặt ta, mỉm cười với Giang Cảnh.
Nụ cười của nàng rất đẹp, nhưng với sự hiểu biết của ta về Bạch Hoắc Hương, nụ cười ấy khiến người ta sợ hãi mới đúng.
Giang Cảnh đâu biết điều này, hắn chỉ biết Bạch Hoắc Hương rất đẹp, mặt hắn thoắt cái đỏ bừng, đồng thời ta ngửi được một hương thơm ngòn ngọt thoang thoảng.
Đúng lúc này, Giang Thần bước vào, Giang Cảnh do dự một thoáng rồi nhanh chóng đi theo Giang Thần lên ngồi ghế chủ tọa ở hàng đầu, đó là vị trí gia chủ, gần với mười hai Thiên cấp.
Vừa đi, hắn còn vừa quay đầu lại nhìn Bạch Hoắc Hương, lỗ tai cũng đỏ lên.
Người xung quanh không biết ngọn ngành sự việc, vừa rồi bọn họ còn nhìn bọn ta với ánh mắt kiêng dè, bỗng chốc biến thành khinh thường. Bọn họ cảm thấy ta vọng khí cho Thiên cấp quá mất mặt, Huyền cấp cũng chỉ có vậy, không có bản lĩnh gì.
Nhưng Trình Tinh Hà biết ta không nhìn nhầm, hắn cũng cảm thấy lo lắng, mắt đảo láo liên, sau đó xoay người vòng ra phía sau, không biết đi đâu.
Bạch Hoắc Hương thấy Trình Tinh Hà rời đi thì nổi giận:
“Bảo hắn là nhà quê lên tỉnh quả không sai, đã đến lúc nào rồi còn chạy lung tung.”
Không đúng, tuy Trình Tinh Hà trông hèn hèn, nhưng hắn chưa bao giờ làm việc gì vô nghĩa.
Ta nhìn chằm chằm vào cửa sau, càng ngày càng thấp thỏm không yên.
Mới đầu những Địa cấp bên cạnh mới còn ngồi yên chờ đợi, nhưng dần dần bọn họ mất kiên nhẫn, còn có người giơ tay lên xem đồng hồ:
“Đã đến giờ rồi mà? Sao mười hai Thiên cấp vẫn chưa đến?”
“Đúng vậy đấy, có đại hội Thanh Nang nào bị hoãn đâu.”
“Này, hay là xảy ra chuyện gì thật rồi?”
“Ăn nói lung tung, địa tiên tán tiên còn lợi hại hơn mười hai Thiên cấp, bọn họ sống tiêu dao khoái hoạt, tại sao lại đến gây khó dễ cho đám phàm phu tục tử chúng ta?”
Địa tiên tán tiên? Ta bỗng nhớ đến Công Tôn Thống.
Hải lão đầu là một trong mười hai Thiên cấp nhưng rất sợ hắn, chẳng lẽ hắn là địa tiên tán tiên?
Nhưng nếu hắn lợi hại như vậy thì tại sao lại làm ăn mày làm gì? Trải nghiệm cuộc sống sao?
Đột nhiên, Trình Tinh Hà chọc lưng ta một phát.
Ta hoàn hồn, hắn liếc mắt ra hiệu cho ta.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, tức khắc phấn khởi, một hộ vệ canh cửa đi vào nội viện vậy mà đứng ngủ gật rồi
Khỏi cần nói cũng biết Trình Tinh Hà cho hắn dùng Tam Bộ Túy!
Ta lập tức đi theo Trình Tinh Hà qua đó.
Nhưng Bạch Hoắc Hương giữ ta lại:
“Đi đâu?”
Ta đặt ngón trỏ lên miệng:
“Nguy hiểm, ngươi chờ ta.”
Bàn tay Bạch Hoắc Hương nắm lấy ta bỗng run rẩy, nàng nhìn ta chằm chằm, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Ta chẳng hiểu ra sao, câu này có vấn đề gì à?
Nhưng Bạch Hoắc Hương nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nàng đằng hắng một tiếng rồi nói:
“Ta biết ta đi sẽ khiến ngươi mất tập trung, nhưng mà phải cẩn thận.”
Nói rồi nàng nhét một bầu hồ lô nhỏ vào trong túi quần của ta:
“Gặp đối thủ khó chơi thì mở nó ra, có thể bảo vệ tính mạng.”
Tay của nàng vừa thon dài vừa mềm mại, lại còn rất thơm.
Ta sờ túi quần, nàng kéo tay ta ra:
“Không có việc gì thì đừng bóp.”
Ta gật khẽ rồi đi theo Trình Tinh Hà.
Nhưng Giang Cảnh có lẽ vẫn đang theo dõi ta, liệu hắn có ngăn cản không?
Kết quả ta ngoái đầu lại thì phát hiện Giảng Cảnh đã xé áo ra từ bao giờ, không chỉ mặt mà cả người hắn đỏ bừng, trông như con tôm luộc.
Không chỉ có vậy, hắn còn gãi ngứa khắp người, vết gãi nào cũng trầy da chảy máu. Ta nhìn ra được hắn khí huyết không lưu thông, chắc chắn bây giờ hắn cảm thấy cực kỳ khô nóng, cực kỳ ngứa ngáy.
Ta bỗng nhớ đến mùi thơm ngọt vừa nãy tỏa ra từ Bạch Hoắc Hương.
Đáng đời, cuối cùng Giang Cảnh không chịu được nữa, hắn bắt đầu gào thét như uống quá nhiều, có thể nói là làm trò hề trước mặt bao người. Giang Thần cau mày, sai người nhanh chóng đi tìm bác sĩ, mọi người đều bị Giang Cảnh hấp dẫn sự chú ý, không ai rảnh hơi để ý đến bọn ta, nhân cơ hội này ta thuận lợi đi theo Trình Tinh Hà vào cửa.