Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 695 - Chương 695 - Thủy Bách Vũ

Chương 695 - Thủy Bách Vũ
Chương 695 - Thủy Bách Vũ

Chương 695: Thủy Bách Vũ

Chín chiếc đinh sắt vừa cắm vào, một luồng khí mạnh mẽ đột nhiên tuôn ra từ phía dưới, oán khí càng thêm đậm đặc.

Sau khi khí tan ra hết, một mảnh vỏ cây tách ra, Trình Tinh Hà lập tức nói:

"Mau lên, người nhà Giang gia ra rồi!"

Quả nhiên người nhà Giang gia cũng lần lượt ra ngoài.

Ta cũng muốn nhanh lên, nhưng vỏ cây đâu phải giấy vệ sinh, đâu dễ xé ra như thế.

Bạch Hoắc Hương liếc nhìn phía đối diện, chậm rãi ngồi xổm xuống và rắc một thứ gì đó trên mặt đất.

Thứ đó có mùi rất thơm, vừa chạm đất ta đã nghe một tiếng “xì”.

Sau đó, từ trong cây cỏ có rất nhiều sinh vật sống nhảy ra khiến Trình Tinh Hà và ta giật mình một phen.

Thằn lằn, dơi, chuột đồng...vô số sinh vật sống lao thẳng vào cổng nhà Giang gia giống như đang sợ hãi.

Người nhà Giang gia vốn đã có tâm trạng không tốt, đột nhiên ở đâu xông ra nhiều sinh vật như vậy, ai nấy đều kinh hãi, có vài người ngã xuống, có người còn tưởng có động đất, liền bảo mọi người chạy đến chỗ thoáng.

Sau một hồi ầm ĩ như vậy, không ai để ý đến tay chân của ta dưới gốc cây phong thủy.

Nhân cơ hội này, ta vận hành khí tách mảnh vỏ cây ra và thấy một vật nhỏ bên trong giống như một tượng đất sét, sau một thời gian dài nó đã hòa vào với thân cây.

Trên bức tượng đất sét còn có những lá bùa điểm xuyết bằng chu sa và sơn vàng.

Ta bẻ bức tượng đất sét ra và đột nhiên có một tiếng "rộp", trên đầu có rất nhiều lá rơi xuống.

Cái cây đó đã chết.

Ta giấu tượng đất sét vào lòng, tiếp tục đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, ta nghe thấy người nhà Giang gia cũng chú ý đến cây phong thủy:

“Này, cái cây này bị sao vậy?”

"Nào là vật sống gây loạn, nào là cây chết...có phải gặp xui xẻo không..."

"Cmn, Giang gia chúng ta là gia tộc thế nào, sao có thể gặp xui xẻo, mau tìm người làm vườn đến xem, cây phong thủy này năm đó là do lão gia trồng, đã dặn dò phải chăm sóc cẩn thận, tuyệt đối không để nó chết!"

Không kịp nữa rồi, cây phong thủy đã chết, vận may của con cháu nhà họ nhất định sẽ sa sút trong một thời gian.

Nghe vậy Trình Tinh Hà tỏ ra rất đắc ý và giơ ngón tay cái lên với ta:

"Trước khi đi cũng không quên phá hoại kẻ thù, Thất Tinh ngươi quả là một nhân tài."

Lúc đầu ta thật sự không nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, ta sớm đã nhìn ra dưới gốc cây có oán khí, thế nên đã biết được cây phong thủy này ra đời như thế nào.

Trên cây này có mộc tinh, là điềm lành, nhưng nó không phải tự nhiên mọc ra mà lại được trồng.

Giống như người hiện đại nuôi cấy ngọc trai và đặt lõi hạt vào trong vỏ trai để kích thích vỏ trai sinh ra ngọc trai, mộc tinh cũng có thể vận hành theo cách tương tự.

Phong ấn linh hồn của một người sống, tốt nhất là một trinh nữ trong một cái cây, để linh hồn trộn lẫn với cây và sinh ra mộc tinh một cách nhân tạo.

Mộc tinh tự nhiên là linh khí cảm tạ trời đất, hoặc là vận khí của gia đình hưng thịnh nên là dấu hiệu của sự may mắn, nhưng cây được trồng thì khác...hiệu quả của chết yểu càng tốt hơn nên mặc dù cây có mộc tinh cũng có thể khiến Giang gia gặp vận may dồi dào, nhưng bản thân nàng lại không mong muốn điều này.

Mặc dù nàng mang lại may mắn cho gia đình họ Giang, nhưng nàng lại rất căm hận Giang gia, họ khiến nàng không thể đầu thai, không có được tự do, vì vậy nên mới dần tích tụ oán khí.

Cũng chính vì vậy nên nàng mới đặc biệt cảm ơn ta...mộc tinh ôn hòa, có ơn ắt báo đáp.

Còn trên tượng đất sét nhỏ này đã nảy mầm...lúc về để nàng ở một nơi thích hợp và để nàng tự do là được rồi.

Sau khi nghe vậy, Trình Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm:

"Phải dạy cho họ một bài học, nếu không lại bắt nạt, khinh dễ chúng ta là người nông cạn!"

Quay người lại, ta thấy bóng dáng cao ráo của Giang Thần đang dựa vào khung cửa, hắn lạnh lùng nhìn ta, phát hiện ta đang nhìn hắn, hắn thậm chí còn nở một nụ cười.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, ta mơ hồ cảm nhận được chuyện giữa ta và Giang Thần chỉ vừa mới bắt đầu.

Còn Thủy Bách Vũ đó...sao hắn lại biết ta?

Về đến nhà, vừa mở cửa thì thấy ông lão đang nằm phơi nắng ngoài ban công, Tiểu Bạch Cước trắng nõn ngủ gật trong vòng tay hắn như thường lệ, vòng lấy tạp dề hoa, Ách Ba Lan đang đảo thìa rất vui khi thấy chúng ta:

"Ca, các ngươi về rồi à!"

Ta nhìn thoáng qua, thấy trên tay bé nhỏ trắng nõn của Ách Ba Lan có mấy vết phồng rộp, ta không khỏi cau mày:

“Sao lại thế này?”

“Ông cậu ba không ăn đồ ăn ngoài, nói có mùi dầu như xác chết nên ta cũng không còn cách nào khác!”

Ách Ba Lan vẻ mặt khổ sở:

“Có thể nói ta lên phòng khách và xuống phòng bếp đều được.”

Sau đó, giống như nhớ ra gì đó nàng vội vàng nói:

"Đúng rồi, ca ca, lần này là nhờ ông cậu ba, nếu không, ngươi đã không thể thấy chúng ta!"

Nói thế là ý gì?

Bình Luận (0)
Comment