Chương 696: Sự Tò Mò Mạnh Mẽ
Ách Ba Lan kéo ta đến bên bếp lửa, kể lể sống động mọi chuyện với ta, nói rằng hôm đó sau khi nấu cơm xong, nghe thấy ông lão gác mộ dưới lầu nói rằng đã lấy vật cúng cho người chết xuống và gửi hắn rất nhiều thọ đào, nói rằng ít mua bánh bao lại.
Sau khi lấy bánh bao trở về, ăn cơm không bao lâu liền ngủ thiếp đi, kết quả thấy choáng váng buồn nôn, mở mắt không được, còn mơ hồ thấy ông lão chạy mấy bước ra ngoài, tắt bếp ga, cửa sổ mở lộng gió, lúc này hắn mới biết mình quên tắt ga nên khí xì ra ngoài.
Sau đó, nàng mô tả với ta:
"Ngươi không biết ông cậu ba mạnh mẽ thế nào đâu, hắn có thể được xem là Triệu Tử Long đã nghỉ hưu..."
Nhưng ta lại cau mày, ông già biết tắt bếp ga?
Chứng mất trí nhớ của hắn đã có chuyển biến tốt?
Ta nhìn sang Bạch Hoắc Hương, Bạch Hoắc Hương ngẩn người một lúc, sau đó nàng quay mặt đi theo phản xạ giống như sợ bắt gặp ánh mắt của ta:
"Haiza, ta khát nước rồi, Trình Tinh Hà, nước ô mai của ngươi đâu?"
Trình Tinh Hà không hiểu chuyện gì chìa hai ngón tay ra:
"Hai tệ rưỡi một cốc."
Ta có thể nhận ra đôi tai của ông già đang dựng lên.
Ta túm lấy Ách Ba Lan, nhỏ giọng hỏi:
“Lúc ta không có ở nhà, ông già đã làm gì vậy?
Ách Ba Lan đáp:
"Cũng không làm gì, chỉ ngồi viết vẽ gì đó trên lịch, sau khi viết xong thì đốt đi. Ta nói với hắn rất nguy hiểm nhưng hắn nói hắn muốn báo tin cho các chư hầu không nên chậm trễ."
Phong hỏa hí chư hầu?
Viết và vẽ...
Ta cũng đã từng thấy, trên lịch còn nhiều lắm.
Vì vậy, ta lấy một cây bút chì và tô vào phần còn lại trên lịch.
Nét chữ hiện lên trên vết bút chì...là một quẻ tượng, nhà gia chủ gặp hỏa hoạn.
Thảo nào hắn biết có khí gas rò rỉ, giống như ta đoán, lý do mắc chứng mất trí nhớ của ông già không đơn giản.
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh hắn:
“Ông cậu ba, ta hỏi ngươi một chuyện...tại sao ngươi lại lập ra ba quy tắc đó cho ta?”
Không hợp với nhóm âm dương, không bước vào cửa phong thủy, không đi Dương Thủy Bình.
Ông cậu ba méo mó:
"Ai da, ta bị cao huyết áp, ta không tắm đâu."
Có ai hỏi ngươi tắm hay không đâu?
Ta không có năng lực đánh thức người giả vờ ngủ...hắn là ông cậu ba của ta, ta không thể kích động hắn.
Vì vậy, ta nhanh chóng hồi tưởng lại, Thủy Bách Vũ nói muốn ta nhìn lại những bức ảnh cũ.
Nhưng môn kiểm đã bị cháy như vậy, cái gì cũng không còn, ta biết đi đâu tìm lại bức ảnh cũ đây?
Hơn nữa...Bạch Hoắc Hương là người tinh ý, chuyện của ông cậu ba không thể giấu được nàng, vậy tại sao nàng lại giúp ông cậu ba giấu ta?
Lúc này Bạch Hoắc Hương đang nằm trên ghế sô pha xem điện thoại, ta bước sang nhìn, dường như là trang chủ của Zhihu...yêu thầm là trải nghiệm thế nào.
Ta quyết tâm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với nàng để hỏi thăm về chuyện của ông cậu ba, ta hỏi nàng:
"Ngươi có người mình yêu thầm rồi sao?"
Bạch Hoắc Hương không kịp đề phòng úp điện thoại lại, đỏ mặt nói:
"Liên quan gì đến ngươi?"
Ta vội nói:
"Là ai vậy, ta giúp ngươi mai mối."
Sau khi ta mai mối cho ngươi, ngươi phải kể cho ta biết chuyện của ông cậu ba.
Bạch Hoắc Hương do dự một chút giống như phải hạ quyết tâm rất lớn, nhỏ giọng nói:
"Là người...đang nói chuyện với ta."
Gì cơ? Xem ra ta đã hỏi không đúng lúc, ta chỉ đành nói:
“Vậy ngươi nói chuyện với hắn trước đi, sau khi nói xong, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Kết quả Bạch Hoắc Hương lại lập tức trở mặt, đánh vào đầu ta, tức giận bước vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Không phải chứ, ta chỉ mới làm phiền một chút, có đến mức phải vậy không?
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan nhìn ta như đang nhìn một kẻ ngốc, họ quay mặt đi khi bắt gặp ánh mắt của ta và lẩm bẩm:
"Hận không thể cho hắn uống nước tiểu."
Uống cái đầu ngươi.
Bây giờ tiền đã đủ, mọi người cũng đã trở lại, ta bắt đầu chuẩn bị cho việc sửa sang lại môn kiểm càng sớm càng tốt...ta vẫn còn đang nhớ đến người phụ nữ bí ẩn đó.
Ta có chút mong chờ, nhưng cũng có chút hồi hộp, ta không dám hi vọng quá nhiều bởi vì ta sợ thất vọng.
Đội ngũ kĩ sư đã liên hệ giúp ta, chính hắn cũng từ chức với Hùng Bá thúc, hắn đã bắt đầu hợp tác với sếp Giang, tương lai đổi đời rộng mở.
Nhìn ngôi nhà thành ra vậy ta cũng chạnh lòng, bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ đã tan thành mây khói.
Nhưng sự tò mò ngày càng mạnh mẽ, những bức ảnh cũ...giá như còn sót lại đâu đó thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc không thể tìm ra chúng.
Trong thời gian sửa sang lại, ta đến gặp chủ tiệm đồ cổ để uống trà, mặc dù tiệm đồ cổ cũng bị ảnh hưởng nhưng lại không nghiêm trọng bằng của ta, hầu hết đều ổn, ngược lại còn kiếm được kha khá tiền từ An Gia Dũng, vẫn đang vừa sửa chữa vừa kiểm kê.