Hắn cũng muốn sinh hoạt vợ chồng bình thường, nhưng Trương Uyển Đình có tâm trạng làm chuyện đó chắc?
Vì thế hắn lấy cớ trở về xoay tiền, bỏ hai mẹ con lại, còn mình thì về nghỉ ngơi, khoảng thời gian ấy quá áp lực, phải thư giãn, hắn lấy tiền thuốc men mình cầm vào Mị Lực Thành.
Thế là hắn nhận thức gái bán hoa ở đó.
Bấy giờ hắn mới phát hiện, thì ra phụ nữ đan dạng lắm, mỗi một người ở đây đều lả lơi quyến rũ hơn bà già rũ rượi suốt ngày giục hắn đi vay tiền kia nhiều.
Đây mới là phụ nữ!
Ngay từ đầu hắn chỉ tiêu ít tiền, nhưng về sau đốt nhiều tiền vào cuộc vui, con gái còn chờ mua thuốc, Trương Uyển Đình bèn giục hắn đưa tiền, hắn ngại phiền nên tắt máy.
Đến khi Trương Uyển Đình biết được những gì Trương Văn Thanh làm, hắn không chỉ tiêu hết toàn bộ tiền thuốc men chạy vạy khắp nơi mới vay được, mà còn thiếu một đống nợ.
Khi ấy Trương Uyển Đình cảm thấy như bầu trời sập xuống, con gái còn nhỏ, phải làm sao bây giờ?
Mà Trương Văn Thanh vay nặng lãi ở chỗ Phùng Quế Phân, Phùng Quế Phân khuyên Trương Văn Thanh, con cái ấy à, mang thai mười tháng là có một đứa rồi, có gì hiếm lạ đâu, hơn nữa vợ ngươi là dân miền núi, chưa biết chừng cơ thể có dị tật nên mới sinh ra đứa trẻ như vậy, mỗi người chỉ có sống một lần, tại sao ngươi lại không sống cho mình?
Vợ ngươi xinh đẹp thì phải tận dụng tối đa lợi thế này, nàng có thể trả nợ giúp ngươi.
Trương Văn Thanh suy nghĩ, cảm thấy có lý, bèn nói với Trương Uyển Đình, ngươi muốn cứu con thì có cách, Lệ tỷ ở Mị Lực Thành đang tuyển người.
Trương Uyển Đình muốn cho Trương Văn Thanh một bạt tai, nhưng nàng không còn sức lực nữa. Nàng chẳng thiết nghĩ đến điều gì khác nữa, cũng không còn hơi sức đâu mà hận Trương Văn Thanh, nàng chỉ muốn cứu con gái mình.
Đứa bé rụng hết tóc rồi, người gầy như que củi, trái tim nàng như vỡ tan.
Vì thế nàng chấp nhận, đi tìm Lệ tỷ, nhưng nàng cũng nói với Lệ tỷ tiền lương tuyệt đối không được đưa cho Trương Văn Thanh.
Lệ tỷ cũng biết tính nết Trương Văn Thanh ra sao, cho nên đồng ý.
Vào lúc đó, Trương Văn Thanh vẫn đến Mị Lực Thành như cũ, hắn quen thân với Tommy, phát hiện phú bà bên cạnh Tommy ra tay hào phóng, thế là nảy ra một ý, hắn to gan lớn mật muốn cướp của dì Mai, lấy ít tiền ăn tiêu. Dạo này hắn không cho gái bán hóa được cái gì nên đối phương qua lại với khách sộp khác rồi, đã lâu không ngó ngàng gì đến hắn.
Nhưng dì Mai là ai cơ chứ, nàng tài hơn hắn nhiều, chưa gì đã knockout hắn ngay.
Hơn nữa, dì Mai thậm chí còn tẩy não hắn: Gan thỏ đế như ngươi mà còn muốn đi cướp tiền của người khác à? Quỷ nghèo suốt kiếp mà thôi, muốn kiếm tiền không? Đi theo Mai tỷ, bảo đảm ngươi phất nhanh sau một đêm!
Người nào càng lún sâu trong hoàn cảnh khó khăn thì càng muốn một bước lên mây, hắn bị dì Mai thuyết phục. Dì Mai toàn nói phét, luôn miệng nói một vốn bốn lời, đầu tư tăng vọt, như mưa tiền trút xuống ấy.
Trương Văn Thanh càng nghĩ càng dao động, nhưng khổ nỗi không có tiền vốn, nhưng vào lúc này hắn tình cờ nghe nói con gái sắp có một ca phẫu thuật quan trọng, khoảng thời gian ấy Trương Uyển Đình liều mạng nhận đơn, đã kiếm đủ tiền rồi.
Chỉ cần ca mổ này thành công thì tỷ lệ sống sót của con gái sẽ cao hơn.
Trương Văn Thanh biết được tin này thì chú ý Trương Uyển Đình sát sao, một ngày nọ thừa dịp Trương Uyển Đình bị khách hàng chuốc rượu, say bất tỉnh nhân sự, hắn lén lút đến chỗ Trương Uyển Đình, cầm tay của nàng mở điện thoại, mở khóa vân tay rồi chuyển tiền vào thẻ của mình.
Sau đó hắn lại chuyển tiền cho dì Mai.
Người bình thường nào cũng biết hậu quả của việc góp vốn phi pháp, công dã tràng, đến cái nịt cũng chẳng có.
Trương Uyển Đình tỉnh lại, chuẩn bị lấy tiền đi làm phẫu thuật cho con gái thì phát hiện tiền biến mất rồi.
Lần này, Trương Uyển Đình thật sự rơi vào tuyệt vọng. Nàng đã mắc bệnh mà còn không nỡ tiêu tiền chữa cho mình, một lòng một dạ muốn cứu con gái, nhưng bây giờ nàng không thể làm ngành này nữa, tiền cũng không còn.
Nàng đi tìm Trương Văn Thanh, bảo Trương Văn Thanh trả lại tiền, nhưng Trương Văn Thanh cũng bó tay, nói rằng ta làm thế vì tốt cho nhà chúng ta, tiền ta đem đi đầu tư rồi, khi nào lấy lại sẽ tăng gấp mấy lần.
Cho dù tăng gấp bội thì đó cũng là tiền cứu con gái, còn kịp sao?
Huống chi số tiền ấy không trở lại được nữa.
Thế là Trương Uyển Đình đến công ty của dì Mai cầu xin nàng trả tiền. Người xin công ty của dì Mai trả tiền nhiều lắm, mà có ai đòi lại được tiền?
Vì con gái, nàng quỳ trước cửa ra vào của công ty dì Mai, nhưng không một ai để ý đến nàng. Có người tốt bụng còn khuyên nàng, ngươi đi đi, vô ích thôi, lần trước có hai vợ chồng đến đây, cũng dùng học phí của con cái để đầu tư đấy, nhưng chẳng làm được gì, uống thuốc trừ sâu ngay trước cửa cũng không có ai quan tâm, chứ đừng nói là thân phận của ngươi. Người có thường thức đều biết sợi dây đỏ trên chân nàng có ý nghĩa gì, mà loại người dì Mai hận nhất chính là người trong “ngành”.