Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 710 - Chương 710: Mệnh Đăng Sắp Tắt

Chương 710: Mệnh Đăng Sắp Tắt

Ta nhìn địa tướng của nơi này, tức khắc hiểu ra ngay. Nơi này trùng hợp là “quỷ khép cửa”, người qua lại tấp nập tập trung hết ở đây, dương khí dồi dào, dễ tách âm khí ra, người chết khi đến nơi này thì không chịu đựng được, chắc chắn sẽ tìm một nơi có thể ngăn chặn dương khí.

Ta lập tức dẫn Trình Tinh Hà đi qua hàng lang gấp khúc, đến phía sau của cầu thang.

Quả nhiên, Trương Văn Thanh bị bóp cổ, chân đạp loạn xạ, mà tà khí ngồi sau lưng hắn, giống như đang bóp cổ hắn.

Quỷ thoại...

Ta ngưng khí vào tai, nghe được:

“Trả lại cho ta...Trả lại cho ta...”

Ta lập tức vận chuyển hành khí lên hai mắt, nhìn thấy rõ người phụ nữ kia.

Đúng như Trình Tinh Hà đã nói, nàng mưng mủ lở loét gần như khắp cơ thể, có thể thấy được nàng thê thảm đến mức nào trước khi chết, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bọn ta.

Oán khí…

Ta lại nhìn tướng mạo của nàng và biết được tại sao nàng lại làm như vậy.

Không phải bởi vì nàng khăng khăng một mực với Trương Văn Thanh.

Nàng nhìn bọn ta lom lom, ánh mắt chất chứa oán hận:

“Các ngươi...Muốn giúp những kẻ này, các ngươi cũng không phải người tốt…”

Ta vội ngưng khí nói quỷ thoại:

“Ngươi muốn giúp con gái mình, đúng không? Ngươi đừng xúc động, oan khuất của con gái ngươi, ta sẽ giải oan giúp cho ngươi!”

Nghe ta nói thế, Trương Uyển Đình ngẩn ra:

“Làm sao...Làm sao ngươi biết?”

Bởi vì bây giờ ta đã nhìn thấy rõ quỷ tướng rồi.

Một luồng oán khí màu xanh lục lạnh hiện lên trên mặt nàng, nơi có oán khí đấm nhất không phải là cung Phu Thê.

Mà là cung Tử Nữ.

Cung Tử Nữ có âm, chứng tỏ nàng làm vì con gái.

Mà cung Tài Bạch của nàng sụp đổ, cung Phu Thê cháy, cung Tật Ách lõm vào, tạo thành tướng mạo đầy tai họa.

Ta thầm hoảng sợ, đích xác, dù đến bây giờ thì vẫn có thể nhìn ra vẻ yêu kiều của nàng chứ nói chi là khi còn sống, thế nhưng những đau khổ nàng phải chịu lúc sinh tiền quả thực vô cùng đáng sợ.

Ta nhìn kỹ, nhận ra oán khí bắt đầu từ cung Tử Nữ, liên kết tất cả tai họa lại với nhau.

Hơn nữa vận tiền của bất chính của dì Mai…

Ta nói ngay:

“Ngươi cố gắng kiếm tiền vì con gái, nhưng số tiền ấy lại bị chồng ngươi đưa cho dì Mai, ngươi vì thế mà chết, bởi vậy mới hận hai người bọn họ, ta nói có đúng không?”

Người phụ nữ há miệng, thậm chí còn không thốt ra được quỷ thoại, nàng khiếp sợ trước những gì ta nói.

Ta nói tiếp:

“Trước tiên ngươi hãy thả người kia ra, ta sẽ rửa sạch oan khuất cho ngươi!”

Mệnh đăng của Trương Văn Thanh sắp tắt.

Trình Tinh Hà cũng căng thẳng, hiện nay Trương Uyển Đình là hồng lệ quỷ, một khi tổn hại tính mạng con người thì sẽ biến thành âm thanh quỷ, thế thì không còn dễ đối phó nữa.

Nghe ta nói “rửa sạch oan khuất”, Trương Uyển Đình bỗng thả tay ra.

Sau đó nàng há miệng và bật khóc.

Tục ngữ nói, oan ức nói ra được thì không phải oan ức, Trương Uyển Đình bị ép đến mức này, có lẽ sự tủi hờn chôn giấu trong lòng nàng nhiều đến mức sắp sửa nổ tung, nhưng trước sau không có ai để tâm sự, lần này nàng bộc bạch hết thảy.

Giong nàng hệt như cọc băng đâm vào màng tai, ta cau mày, Trình Tinh Hà lập tức bịt tai ta:

“Ngươi ngốc à, ngươi có thể nghe quỷ kể chuyện nghe chắc?”

Phải rồi, hiện tại quỷ thoại có chứa oán khí, lực sát thương rất mạnh, giao cho người có chuyên môn thì hơn.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt Trình Tinh Hà trở nên nghiêm trọng, đột nhiên hắn đi về phía Trương Văn Thanh, nắm tay siết chặt, muốn đánh đối phương.

Ta vội kéo hắn lại, thế mà còn nói ta ngốc, tên này mới lỗ mãng ấy. Chuyện của vợ chồng nhà ngươi ta có nhân quả của họ, ngươi nhúng tay vào làm gì?

Tuy Trình Tinh Hà không biết giữ mồm giữ miệng nhưng bình thường không phải người bốc đồng, có thể khiến hắn tức giận như vậy chứng tỏ Trương Văn Thanh đáng chết đến mức nào.

Không ngờ, sau khi biết chân tướng, ta cũng không kiềm chế được mà muốn đánh Trương Văn Thanh một trận, hắn là súc sinh mới làm những việc ấy.

Quả nhiên, Trương Uyển Đình cố gắng kiếm tiền vì đứa con gái của bọn họ.

Cô bé mới sáu tuổi, đang ở độ tuổi đáng yêu nhất,

Nhưng ai ngờ con gái mắc bệnh bạch cầu cấp tính, căn bệnh này không chỉ tốn kém về tiền bạc mà còn có thể gây tử vong.

Quán ăn bình dân nhà bọn họ chỉ là buôn bán nhỏ, đủ ăn no mặc ấm, một khi trong nhà có người mắc bệnh thì rơi vào cảnh nghèo khó ngay.

Có câu “nữ tử bổn nhược, vi mẫu tắc cường”, vì con gái, Trương Uyển Đình đến các phòng khám chuyên khoa khác nhau, bận rộn đến mức không có thời gian để sợ hãi, còn Trương Văn Thanh mới đầu cũng lau nước mắt khi thấy con gái ở trong phòng bệnh gào khóc, nói con đau quá, con muốn về nhà.

Nhưng dần dà, hắn cảm thấy nhàm chán. Ai từng trông nuôi người nhà trong bệnh viện đều biết, ăn không ngon, ngủ không yên, buổi tối phải ngủ ngoài hành lang.

Cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới kết thúc?

Bình Luận (0)
Comment