Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 709 - Chương 709: Vết Thương

Chương 709: Vết Thương

Để kiếm tiền, mỗi ngày Trương Uyển Đình làm việc không ngừng nghỉ, nghề này cũng có cái vất vả, cơ thể nàng không chịu nổi, hơn nữa nàng còn giấu Lệ tỷ nhận việc khác, không biết từ lúc nào nàng đã nhiễm phải điều kiêng kỵ lớn nhất trong nghề - căn bệnh nào đó.

Một khi nhiễm bệnh thì chắc chắn không thể làm việc ở chỗ Lệ tỷ nữa.

Lệ tỷ bèn khuyên nàng, dù ngươi kiếm tiền thì cũng không thể trả hết nợ cho chồng được, thật sự không được thì ngươi chữa bệnh trước đi đã, sau đó đổi việc, cuộc đời thuộc về mình mà.

Trương Uyển Đình rơm rớm nước mắt cảm ơn Lệ tỷ, biết mình không ở lại được nên rời đi, không còn quay lại nữa. Nhưng lão chồng đốn mạt Trương Văn Thanh vẫn đến đều đặn mỗi ngày, không biết hắn lấy tiền ở đâu ra nữa.

Lệ tỷ rất tức giận khi nhìn thấy Trương Văn Thanh, đẩy vợ đến bước đường này rồi còn mình thì ăn chơi đàng điếm, nhưng người đến là khách, nàng không thể đuổi hắn ra được.

Nói đến đây, Lệ tỷ thở dài, số phận của người phụ nữ sao cứ bị đàn ông trói buộc vậy chứ.

Trương Uyển Đình quả thực rất đáng thương, nhưng ta nghe đến bây giờ vẫn không hiểu rốt cuộc Trương Uyển Đình và dì Mai có thù oán gì với nhau, nếu muốn hận thì có thể hận chồng nàng mà?

Xem ra điểm mấu chốt trong chuyện này nằm ở người chồng.

Vì thế ta hỏi Lệ tỷ, trong khoảng thời gian này chồng nàng có từng nói gì không?

Lệ tỷ lắc đầu:

“Nói gì được chứ, ngày nào cũng đến chơi thôi, hắn đúng là lòng dạ sắt đá, ta cũng không biết Uyển Đình mất rồi. À, ngươi hỏi thế thì ta mới nhớ ra, mấy hôm trước sắc mặt hắn hốc hắc lắm, nói rằng gặp ma, bọn ta còn nói, Mị Lực Thành bọn ta có thể thiếu cái gì chứ ma quỷ thì nhiều lắm, không phải quỷ háo sắc thì là quỷ nát rượu.”

Gặp ma...

Ta hỏi ngay:

“Có phải trên cổ Trương Văn Thanh có vết thương gì không?”

Lệ tỷ suy nghĩ, rồi vỗ đùi cái đét:

“Đúng là có vết thương thật, ta còn tưởng tranh giành tình nhân bị người ta đánh cơ, sao ngươi biết hay vậy?”

Vậy thì đúng rồi...Trương Uyển Đình bắt dì Mai đi, mục tiêu tiếp theo chính là Trương Văn Thanh.

Chỉ cần tìm được Trương Văn Thanh là có thể tìm được Trương Uyển Đình, cứu dì Mai!

Ta lên tinh thần, định đi tìm người đàn ông mặc áo may ô hình Mickey. Nhưng đột nhiên bên chỗ Phùng Quế Phân trở nên lộn xộn, chắc là nàng gọi thêm dân giang hồ đến để khống chế mấy người bị ma nhập, Lệ tỷ thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy về phía đó:

“Phùng tỷ, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh nói...”

Trình Tinh Hà cũng chạy lại:

“Ở đây hỗn loạn quá, không tìm được!”

Phùng Quế Phân nhìn Trình Tinh Hà, chỉ về phía này và quát to:

“Các ngươi mù à? Hai tên khốn đang ở đằng kia kìa, bắt bọn họ cho ta!”

Lệ tỷ thấy hóa ra bọn ta là người gây ra tai nạn, tức khắc cảm thấy bị lừa gạt:

“Rốt cuộc hai người các ngươi đến đây làm gì?”

Vừa nãy Trình Tinh Hà triệu hồi ngạ quỷ nên bây giờ không đủ hành khí, không ma quỷ đến giúp được, còn ta thì đánh được, nhưng bị giữ chân, không tìm được Trương Văn Thanh.

Trình Tinh Hà nhìn đồng hồ đeo tay, nói:

“Rốt cuộc hắn ở đâu? Dì Mai sắp hết thời gian rồi.”

Ba hồn thoát ly cơ thể ba tiếng đồng hồ trở lên có lẽ sẽ phân tán hoàn toàn, dì Mai chỉ có thể người sống thực vật cả đời, thế thì ta cũng không biết đi đâu hỏi thăm tung tích của mẹ.

Ta thở hắt ra, nghĩ thầm rốt cuộc tên chó đẻ Trương Văn Thanh ấy đi đâu rồi?

Đám người kia sắp xông lại đây, ta vô thức lùi lại một bước, nhưng thình lình giẫm vào chân người nào đó.

Người nọ hét toáng lên:

“CMN ngươi mù à!”

Ta quay đầu lại, hình như người này vừa mới từ nhà vệ sinh ra, hai tay còn đang cài thắt lưng, khi nhìn kỹ lại thì ta phấn khởi.

Ông trời phù hộ ta rồi, người này chính là người đàn ông mặc áo may ô chuột Mickey!

Ta giữ vai hắn:

“Kệ chuyện khác, rốt cuộc vợ ngươi Trương Uyển Đình có thù oán gì với Mai Văn Hoa!”

Người nọ sững sờ, vẻ sợ hãi hiện lên trên mặt hắn:

“Ngươi là ai, sao ngươi biết?”

Nhưng lúc này cấp dưới của Phùng Quế Phân đã đuổi tới, tách bọn ta ra.

Nhân cơ hội này, Trương Văn Thanh chần chừ một lát rồi chạy vụt ra ngoài.

Mà sau lưng hắn, một luồng tà khí xuất hiện từ bao giờ không hay.

Lòng ta trùng xuống, Trương Uyển Đình đuổi theo rồi!

Thấy có nhiều người muốn lao tới bắn ta, ta liếc sang một bên thấy vài bình cứu hỏa ngay gần đó.

Vì thế ta lùi lại một bước, vận chuyển hành khí, Thất Tinh Long Tuyền rời vỏ, chém vỡ bình cứu hỏa.

Màn sương trắng tràn ra, ngay tức khắc nơi này trở nên giống như tiên cung, lợi dụng màn sương, ta kéo Trình Tinh Hà đi đuổi theo dấu vết của tà khí.

Nhưng vừa đến cầu thang thì ta không đuổi kịp.

Lạ thật...Đi đâu rồi?

Trình Tinh Hà cũng cau mày quan sát xung quanh:

“Ở đây không có người chết, không hỏi đường được...”

Bình Luận (0)
Comment