Lệ tỷ nhìn ta, vẻ mặt bỗng trở nên khác thường:
“Ngươi tên là gì, sao ta cảm thấy ngươi quen lắm.”
Trình Tinh Hà nghe vậy thì bày ra vẻ mặt “ta phải đánh giá lại ngươi rồi”:
“Thất Tinh, không ngờ dáng vẻ thiếu nam ngây thơ của ngươi là lớp vỏ ngụy trang, ngươi đã nhẵn mặt ở nơi này rồi cơ à?”
Không thể nào, ta thấy Lệ tỷ chưa thể nhớ ra ngay được, nhưng mặt của ta là khuôn mặt phổ thông nên không để ý lắm, ta nói rõ ý đồ đến đây.
Quả nhiên, Lệ tỷ giật mình khi nghe đến hai từ “mụn nước” và dây đỏ:
“Chẳng lẽ...Người ngươi nói là Trương Uyển Đình?”
Trương Uyển Đình? Ta hỏi Lệ tỷ, rốt cuộc Trương Uyển Đình là người ở đâu, chết như thế nào?
Nhưng nghe ta hỏi xong thì Lệ tỷ run rẩy:
“Trương Uyển Đình...Chết rồi?”
Lệ tỷ cũng không biết tin nàng chết, vậy rốt cuộc nàng chết như thế nào?
Bỗng nhiên Lệ tỷ chảy nước mắt:
“Con nhóc Uyển Đình ấy, sao lại đi đến bước này cơ chứ...Tội nghiệp nàng! Tất cả là tại tên khốn ác độc bất nhân ấy!”
Ta lên tinh thần, hiển nhiên Lệ tỷ biết chân tướng:
“Là Mai Văn Hoa sao?”
Không ngờ Lệ tỷ lại ngớ ra:
“Liên quan gì đến Mai tổng? Ta đang nói đến chồng của nàng, cũng là khách quen ở chỗ bọn ta, ngươi xem, đang ở đây này, hôm nay hắn cũng tới đấy.”
Ta lập tức nhìn theo hướng Lệ tỷ chỉ, nhưng người đến hóng hớt bên chỗ Phùng Quế Phân quá đông, chen nhau đông nghịt nên không biết nàng chỉ ai, Lệ tỷ nói ngay:
“Là cái người mặc áo may ô hình chuột Mickey kia kìa! A, chen vào rồi không thấy nữa!”
Thế này thì quá khó tìm, thế là ta bảo Trình Tinh Hà tìm giúp rồi quay sang hỏi Lệ tỷ, chuyện của Trương Uyển Đinh rốt cuộc là như thế nào?
Lệ tỷ nói cho ta biết, nàng là một cô gái tốt, đáng tiếc bị ông chồng phá của hại.
Gia cảnh của Trương Uyển Đình rất thảm thương, nàng sinh ra ở một vùng quê khá lạc hậu, gia cảnh nghèo khó suốt mấy đời liền.
Mà nàng rất đẹp, là hoa khôi ở quê nhà. Gia đình Trương Uyển Đình trọng nam khinh nữ, để cưới cho em trai một người vợ hiền, nhà bọn họ chọn người rể đưa tiền sính lễ cao nhất, gả nàng làm vợ một ông chủ ở địa phương.
Con gái của ông chủ đó còn lớn hơn nàng, đã thế hắn còn bụng phệ và đầu hói, nàng sao có thể bằng lòng được? Nhưng cha mẹ nàng mắng, nuôi nàng không bằng nuôi một con chó, không chịu cống hiến gì cho nhà mình, chẳng lẽ trơ mắt nhìn em ngươi cô đơn đến già à? Vô nhân tính! Dù có phải trói thì cũng phải gả ngươi đi.
Ông chủ địa phương chẳng qua là thấy nàng đẹp, có bằng lòng hay không cũng chẳng sao, vợ ấy à, không nghe lời thì đánh vài trận là ngoan ngay.
Trương Uyển Đình không có cách nào khác, trước đêm kết hôn nàng chui vào trong xe củi chở vào thành phố, trốn ra khỏi làng.
Nhưng nàng không được đi học, không có tay nghề, thậm chí còn không nói sõi tiếng phổ thông, có thể tìm công việc nuôi sống bản thân? Đúng lúc này, nàng gặp được chồng của mình, Trương Văn Thanh.
Trương Văn Thanh mở một quán ăn bình dân, cuộc sống không dư dả gì nhưng cũng đủ ăn, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sau đó hai người họ kết hôn. Trương Uyển Đình chưa từng được ai trân trọng trong đời, lại thêm sự ảnh hưởng của tư tưởng “chồng là giềng của vợ”, nàng một lòng một dạ với Trương Văn Thanh.
Ai ngờ, cơm nhà không ngon bằng phở ngoài phố, không bao lâu sau Trương Văn Thanh si mê một ả gái bao ở đây, cứ có tiền là đưa cho nàng ngay, mà nơi này là nơi nào, là nơi tiêu tiền như nước! Mấy đồng lẻ trong túi ngươi có thể mua được mấy chai rượu?
Nhưng Trương Văn Thanh cứ như bị bỏ bùa, để mua thêm vài chai rượu cho gái ngành, để tranh giành tình nhân với khách hàng khác, phùng má giả làm người mập, hắn giấu Trương Uyển Đình vay tiền người quen, vay tiền trực tuyến, nợ vay tín chấp đến mức không vay được tiền nữa thì tìm đến bọn cho vay nặng lãi.
Đến khi Trương Uyển Đình biết, số tiền Trương Văn Thanh mắc nợ tích tụ lại, trở thành một khoản kếch xù.
Bên cho vay tự có cách đòi nợ, Trương Văn Thanh không trả được thì cửa tiệm bị thế chấp, nhà ở bị bán đi, bước tiếp theo chờ Trương Văn Thanh là uy hiếp.
Trương Uyển Đình cũng hận chồng, nhưng nàng không muốn chồng mình xảy ra chuyện, nàng không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của mình, thế là nàng làm “gái ngành”.
Nghe đến đây thì ta thở dài, số phận của nàng cũng giống bạch hổ nữ Trương Vĩ Lệ, nhưng chồng của Trương Vĩ Lệ là một người bình thường, còn Trương Uyển Đình thảm hơn Trương Vĩ Lệ, cứ như đời trước thiếu nợ Trương Văn Thanh ấy.
Nhưng mà không đúng, lúc trước Trương Uyển Đình còn đào hôn được cơ mà, sao bay giờ lại bị ông chồng vô dụng này trói buộc? Tính cách trước và sau khác nhau vậy?
Lệ tỷ lắc đầu, nói nàng cũng cảm thấy khó hiểu, có thể trốn lần đầu thì có thể trốn lần nữa mà, nhưng Trương Uyển Đình nói, hiện tại nàng không đi được nữa, về phần nguyên nhân thì nàng không nói.