Lúc đó dì Mai la hét nhưng lại chẳng có ai nghe thấy, lúc được người ta phát hiện thì đứa con đã qua đời, nàng cũng suýt chút nữa mất mạng.
Từ đó, dì Mai vô cùng căm hận những cô gái cụt chân, hận không thể tiêu diệt hết những cô gái cụt chân trên thế giới này.
Sau đó nàng cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì, còn từng tìm đến ông cậu ba xin giúp đỡ thay đổi phong thủy để thu hút tài vận, nhưng thật không may, nàng đã bị những con bướm đêm của ta dọa chạy mất.
Con người ta sống trên đời làm gì có mấy ai có cuộc sống dễ dàng, đằng sau những thứ hào nhoáng cũng như vậy.
Tuy nhiên, dù nói thế nào thì cũng không thể làm ăn gian tà!
Dì Mai nhìn chằm chằm chúng ta, nói:
"Tại sao lại không thể? Con người có thể sống mà không có tiền sao? Ta muốn có tiền, có tiền là có tất cả!"
Đàn ông có tiền thì sẽ trở nên hư hỏng, nàng còn muốn làm một phú bà tìm lại tuổi xuân xanh!
Nhưng trước đây nàng từng quen một người là “đại sư đáng tin cậy”, hắn chỉ cho nàng một cách hay...khi ra ngã tư thì rẽ trái, chỉ cần đợi đến chiều thì sẽ phát tài.
Nàng nửa tin nửa ngờ đến đó, nhưng sau khi đến thì một người gây quỹ bất hợp pháp đã phải lòng nàng.. dáng vẻ sau khi trang điểm của nàng giống như một phú bà nên đã đánh lừa tên gây quỹ bất hợp pháp, như vậy chẳng phải rất hợp lý sao.
Dựa vào thủ đoạn này, nàng giả vờ thành lập một "công ty" và trở thành một "phú bà", thật ra những năm này nàng thuê nhà và xe với mục đích là để lừa đảo.
Nghe đến đây, ta nhíu mày:
"Đại sư? Đại sư đó trông thế nào, tên là gì?"
Dì Mai lắc đầu:
“Làm sao ta biết được, tuy nhiên đó là một cô gái rất xinh đẹp.”
Chẳng lẽ lại là người của Yếm Thắng môn?
Dì Mai vừa nói vừa lắc đầu, đại sư này thật sự rất cao tay, nếu không phải vì nàng hành tung bất định thì làm gì đến lượt ta nhận vụ làm ăn này.
Cho đến bây giờ, vẫn ngu muội không tỉnh ngộ.
Ta thở dài và hỏi nàng, ta đã giải quyết xong chuyện của ngươi, ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện về mẹ ta không?
Dì Mai suy nghĩ một chút, sau đó quay người lại, tìm một bức ảnh phía sau người mình:
"Ta thấy ngươi cũng có chút hiếu thuận nên ta mới nói cho ngươi biết..."
Nói xong, nàng lẩm bẩm nói:
"Nếu ta vẫn giữ được con của mình...có lẽ bây giờ cũng trạc tuổi ngươi."
Dì Mai đã quen thói ngang ngược nên khi nói câu này thấy nàng rất xót xa.
Nàng lấy ra một bức ảnh cũ:
"Ngươi xem, đây là mẹ của ngươi."
Khi ta nhìn bức ảnh đó, đó là bức ảnh chụp dì Mai và một cô gái trẻ.
Nhìn kỹ dung mạo của cô gái trẻ, sau gáy ta bỗng nhiên tê dại.
Không ngờ nàng có một chiếc cổ phượng hoàng giống như quý phi của cục Chu Tước!
Hơn nữa, ấn đường của nàng rất rộng, mắt phượng mày ngài, các đường nét trên khuôn mặt mềm mại và uyển chuyển, không có góc nhọn nào giống như được vẽ ra một cách chính xác.
Đây rõ ràng là tướng mạo của một quý tộc...mạnh hơn rất nhiều so với quý phi kia, là mệnh phượng hoàng đích thực.
Người phụ nữ có mệnh phượng hoàng tất nhiên sẽ sinh được quý tử, vì vậy trong xã hội xưa, dung mạo cũng là một điều kiện rất quan trọng để được chọn vào cung.
Dù Trình Tinh Hà không thành thạo về khía cạnh này như ta, nhưng chỉ mới nhìn qua hắn đã há hốc mồm, nhìn ta với vẻ khó tin.
Vẻ ngoài của người phụ nữ trẻ này giống hệt như trong sách giáo khoa và không có ai trong ngành không thể nhận ra.
Ngoài ra, giống như lời chủ tiệm đồ cổ đã nói, nàng thật sự rất xinh đẹp.
Ta lập tức nhìn dì Mai:
"Đây...thật sự là mẹ của ta?"
Dì Mai sững sờ trước câu hỏi của ta:
"Ta đương nhiên không tận mắt chứng kiến nàng ấy sinh ra ngươi, nhưng nàng chính là Lý Thục Vân."
Dù không biết có phải nàng trông quá cao quý nên không thể diễn tả hay không, khi ta định thần lại, ta nhận ra mắt mình cay xè...hóa ra nàng là mẹ ta.
Nàng có tính cách thế nào, binh thường nàng nói chuyện ra làm sao, nàng có biểu cảm như thế nào khi sinh ra ta?
Ông cậu ba quả thật đối xử với ta rất tốt, ta cũng luôn miệng nói rằng có hắn là đủ rồi nhưng khi nhìn người phụ nữ có tướng mạo giống ta vài phần này, trong lòng ta bỗng dậy sóng giống như đã nhấn chìm một trái tim.
Ta nhớ lại vào mỗi mùng hai đầu năm, những đứa trẻ khác đều xúng xính áo quần mới theo mẹ về nhà ngoại, chỉ có ta là ở nhà xem chương trình Xuân Vãn được phát lại cùng với ông cậu ba và ăn bữa cơm tất niên còn dư lại.
Khi những đứa trẻ khác bị ốm, mẹ của chúng sẽ ôm chúng vào lòng và vội vàng đưa đến bệnh viện, họ nói rằng con cái là nguồn sống của họ và họ thà gánh lấy bệnh tật cho đứa trẻ.
Lúc đó, thậm chí ta còn nghĩ nếu ta bị mắc bệnh nặng, liệu mẹ ta có quay về và đau lòng ôm ta vào lòng, nói rằng thà để nàng chịu khổ thay ta hay không?