Nhưng Bạch Hoắc Hương vẫn rất tận tụy với ta, nàng tiện tay bôi chút thuốc cho Trình Tinh Hà rồi đi nấu thuốc giải độc áo quần nội y.
Trình Tinh Hà nhìn ta rồi nhìn lại chính mình, lắc đầu liên tục, nói rằng một đứa trẻ không có mẹ giống như một ngọn cỏ.
Ta có mẹ nhưng lại chẳng khác ngọn cỏ là bao.
Nhắc tới đề tài này, Trình Tinh Hà có chút ngưỡng mộ nhìn ta:
"Ngươi nói xem, có phải mẹ ngươi cảm thấy áy náy nên bây giờ nhớ tới ngươi muốn bù đắp cho ngươi?"
Bù đắp? Nàng làm sao có thể bù đắp? Trong lòng ta đột nhiên có một chút hy vọng...có lẽ, nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ, nàng sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với ta, và còn...
Còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, Trình Tinh Hà đã túm lấy ta:
"Ngươi nhìn xem!"
Một ngôi sao băng lướt qua ngoài cửa sổ.
Trình Tinh Hà liên tục thở dài:
"Vật kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, còn chưa kịp ước."
Ngươi đã từng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn tin thứ đó sao, ta không biết ngươi lại như vậy đấy Trình Tinh Hà, bảo ngươi ngốc nghếch quả không sai mà.
Ta đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Trình Tinh Hà đột nhiên nói:
"Thất Tinh, ngươi có nguyện vọng gì không?"
Nguyện vọng...ta muốn trở thành thiên cấp, ta muốn Tiêu Tương quay lại, ta muốn báo thù Mã Nguyên Thu, muốn làm rõ bí mật về thân thế của ta và tứ tướng cục, ta có rất nhiều nguyện vọng.
Không cần hỏi cũng biết nguyện vọng của Trình Tinh Hà là gì...hắn muốn sống sót qua hai mươi lăm tuổi.
Trái tim ta bỗng thắt lại.
Không lâu nữa hắn sẽ đến sinh nhật tuổi hai mươi lăm.
Trình Tinh Hà quay lưng về phía ta, tiếp tục kiên trì tìm kiếm sao băng:
"Nếu có thể tiếp tục sống, thế giới này lớn như vậy, ta muốn đi xem nó."
Ta đẩy đầu hắn một cái:
"Vậy ngươi hãy mua một quả địa cầu đi, không chỉ có thể xem mà còn có thể xoay."
Trình Tinh Hà nổi giận:
"Đứa con bất hiếu nhà ngươi, chọc ta tức chết rồi ngươi sẽ làm cô nhi đấy!"
Mặc dù nói vậy nhưng ta đã hạ quyết tâm...nhất định phải nhanh chóng tìm được Giang Qua Tử và cuốn bí kíp trong tay hắn.
Cho dù những nguyện vọng khác có bị hoãn lại, ta cũng hy vọng hắn có thể sống sót qua tuổi hai mươi lăm.
Còn về việc làm thế nào để tìm được Giang Qua Tử...chỉ ngồi chờ đợi thì sẽ không thể có kết quả, ta phải làm quen nhiều hơn với những người trong ngành để dễ điều tra.
Con người còn sống thì sẽ luôn có manh mối, ta không tin Giang Qua Tử có thể lên trời.
Hôm sau, ta tiếp tục đến môn kiểm để tu sửa nhưng vừa đến nơi thì thấy đồ đạc trong môn kiểm đang rất ngổn ngang, vôi vữa vương vãi khắp nơi, thợ thì không thấy đâu giống như vừa xảy ra vụ ăn cướp.
Trình Tinh Hà sững sờ:
"Chẳng phải hòa thượng nói đội kỹ sư này rất đáng tin sao? Xảy ra chuyện gì đây?”
Chuyện này không thể do đội kỹ sư gây ra, ta vẫn chưa thanh toán đủ cho họ, nếu bây giờ họ bỏ ngang không làm nữa thì chẳng khác nào công sức trước đây là vô ích.
Hơn nữa, chúng ta không có ân oán gì với đội kỹ sư, họ cũng không có lý do gì phải bỏ ngang giữa chừng.
Ta vội đi tìm chủ tiệm đồ cổ, nhưng không ngờ tiệm đồ cổ cũng đang rất bừa bộn, đồ sứ vỡ khắp sàn, người cũng không thấy đâu.
Cũng may thầy Cao vẫn còn ở đó, thấy ta đến, thầy vội hỏi:
"Bắc Đẩu, ngươi lại đắc tội với ai hả?"
Hóa ra sáng nay, có một nhóm xã hội đen đến, mỗi người đều đeo một sợi dây chuyền vàng và xăm một con rồng trên đó, họ đã ngang nhiên cản trở không cho đội kỹ sư làm việc.
Đội kỹ sư đã chống cự, hỏi han lịch sự rằng tại sao lại không cho họ làm việc?
Họ ỷ mình đông người đã xông vào đánh đội kỹ sư, nói rằng đã muốn cản các ngươi làm việc thì các ngươi đừng hòng làm được.
Sau đó, họ còn vứt vật liệu lung tung khắp nơi.
Đội kỹ sư muốn gọi cảnh sát nhưng đã bị đám xã hội đen đập nát điện thoại, nói rằng nếu báo cảnh sát thì sẽ không tha cho các ngươi, sẽ khiến các ngươi không làm được gì trong huyện trấn này...đừng trách chúng ta, có trách thì trách các ngươi xui xẻo khi đã làm việc cho hai tên khốn đó.
Đội kỹ sư cũng biết đám người này vô cùng liều mạng, họ còn phải nuôi gia đình nên không dám mạo hiểm, chỉ có thể lái xe trở về.
Đám xã hội đen này còn tiếp tục đập phá các môn kiểm còn đang xây dở, tình cờ lúc này chủ tiệm đồ cổ vừa ngủ dậy và đi ra xem, thấy họ làm như vậy liền vội ngăn lại và hỏi có phải họ đã đập phá nhầm chỗ rồi không?
Thấy chủ tiệm đồ cổ có quan hệ tốt với ta, đám xã hội đen liền đập nát tiệm đồ cổ.
May mà thầy Cao đã kịp thời gọi cảnh sát, họ mới bị đuổi đi.
Trình Tinh Hà ngẩn người một lúc, còn chưa kịp nói chuyện, Ách Ba Lan đã đấm mạnh vào bao vữa:
"Ai mà lại to gan như vậy, dám tới nhà chúng ta quậy phá, ta đánh chết bọn chúng!"
Xã hội đen...