Lại thấy ta ở đây, hắn liền lớn tiếng:
"Bắc Đẩu, chạy đi, những người này là xã hội đen!"
Phùng Quế Phân cũng rất cởi mở, ngay lập tức vẫy tay với những người anh em đó:
"Đại Sư không tính hiềm khích lúc trước mà giúp chúng ta, chúng ta không thể không biết xấu hổ, mau đi xin lỗi!"
Những đại hán cao to vạm vỡ đó cùng nhau bước tới, cúi đầu với chủ cửa tiêm đồ cổ.
Cúi đầu mạnh như nghi thức cáo biệt di thể.
Chủ tiệm đồ cổ chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy bao giờ, sợ hãi không nói nên lời.
Phùng Quế Phân cho người mời đội xây dựng trở lại, nói rằng sẽ chi tiền, rồi quay đầu nhìn đường phố:
"Từ nay về sau, Phùng gia chúng ta và Lý đại sư coi như người nhà! Con phố này sẽ không thu phí bảo kê nữa! Các ngươi cũng nhớ kỹ, sau này ai dám làm loạn ở cửa hàng, vậy coi như đối đầu với Phùng Quế Phắn!"
Khi bà chủ cửa hàng quần áo và những người khác nghe thấy điều này, họ rất vui mừng, họ vội mang trà đại mạch chưa kịp mang rara cho ta:
"Ha ha, vẫn là Tiểu Lý có bản lĩnh! Chúng ta đã sớm nói, cũng may có Tiểu Lý ở trên đường, về sau chúng ta cũng không cần sợ cái gì!"
Chủ cửa hàng rèm cửa gật đầu nhanh chóng và tiếp lời:
"Không sai, không sai, Tiểu Lý đúng là tuổi trẻ tài cao."
Xuyên kịch cũng không lật măth nhanh như các ngươi.
Đổng cảnh quan thấy tất cả, không khỏi lắc đầu.
Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà nhìn những người đó như thể họ là những kẻ ngốc, họ quay sang nhìn tôi, ý là không thể bỏ qua như vậy được.
Ngay khi ta định nói, Cao lão sư đã ngăn lại:
"Hừ, đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, làm gì cũng phải chừa một con đường!"
Ta cũng nghĩ thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân, sau lưng gây chuyện thì phiền phức, thời gian của chúng ta hiện tại rất quý giá, không cần lãng phí cho bọn họ.
Và Phùng Quế Phân tiếp tục nói:
"Đại sư, sau này có chuyện gì, ngài chỉ cần nói, ta, Phùng Quế Phân…"
Ta vừa nhìn, đột nhiên nhận ra cung thái thính của Phùng Quế Phân rất sáng - điều này cho thấy cô ấy có thông tin rất phát triển và nắm bắt thông tin rất tốt!
Tim ta thắt lại, những người như Phùng Quế Phân chắc chắn có rất nhiều nguồn thông tin, nếu vậy, ta có thể nhờ nàng để hỏi về mẹ ta và tên què họ Giang không?
Vì vậy, ta ngay lập tức nói với Phùng Quế Phân về vấn đề này, khi Phùng Quế Phân nghe thấy, cô ấy đã vỗ vào bộ ngực khô héo của mình và trấn an:
"Chuyện vụn vặt này cứ giao cho ta, Phùng Quế Phân, làm không tốt, mang đầu đến gặp!"
Ta nhanh chóng xua tay và nói rằng không đến mức đó.
Nói xong, Phùng Quế Phân hạ giọng và nói:
"Đại sư, vừa rồi ngươi nói nhìn ta không giống như sắp kết hôn...chẳng lẽ lần kết hôn này sẽ phát sinh chuyện gì ư?"
…
Ta gật gật đầu:
“Cung vợ chồng của ngươi không phải màu đỏ, gần đây cũng không có nhân duyên, cuộc hôn nhân này chắc chắn không thành.”
Phùng Quế Phân vừa nghe ta nói thì bỗng giật mình, đang nghĩ có nên tin hay không, nhưng nàng đã tận mắt thấy bản lĩnh của ta, cũng không dám không tin. Tim nàng đập loạn xạ, hít hít mũi, bỗng òa lên khóc.
Tiếng khóc hủy thiên diệt địa này làm ta giật mình.
Không riêng gì ta, ngay cả Đổng cảnh quan cũng sửng sốt, lập tức giơ ngón tay cái với ta:
“Đúng là Lý đại sư có khác, năm đó Phùng Quế Phân hung hăng đánh nhau với người ta ở đầu phố Tây, bị người ta chém ba đao cũng không thèm hừ một tiếng, biệt hiệu là Hoa Cương Nham nương tử, chỉ một câu của ngươi mà có thể khiến nàng như thế, đúng là khiến người ta bội phục.”
Bội phục thật đấy, mà đám đệ tử của Phùng Quế Phân thấy đại tỷ khóc, lập tức nhìn về phía ta.
Trình Tinh Hà bắt đầu tìm đường lui:
“Thất Tinh, ngươi ngốc à, sao lại khiến nàng khóc thế. Cuộc đời vốn đã ngắn rồi, ngươi còn đi đường tắt nữa.”
Ách Ba Lan đứng chắn trước người ta để bảo vệ, xem ra muốn sống mái với mấy tiểu đệ tử kia
“Ca, ngươi mau đi đi, ta kéo chân chúng cho.”
Không ngờ mấy tiểu đệ tử kia bỗng cúi chào ta:
“Đại sư, lần kết hôn này là chuyện lớn cả đời của đại tỷ chúng ta, dù thế nào cũng xin ngài nghĩ cách cho! Chỉ cần có thể giúp đại tỷ kết hôn, người Phùng gia chúng ta sẽ cảm tạ ơn ức của ngài suốt đời!”
Ta còn chưa nói gì, Phùng Quế Phân bỗng nhiên nhảy lên, nắm lấy tay ta:
“Đại sư, xin ngài chỉ lối cho ta, Phùng Quế Phắn đời này không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn thuận lợi kết hôn mà thôi!”
“Đúng vậy!”
Nhóm đệ tử đồng thanh nói:
“Đại tỷ của chúng tôi cũng không dễ dàng gì!”
Thì ra nhà Phùng Quế Phân là nhà xã hội đen gia truyền, cứ cha truyền con nối đi thế, nàng là con gái thì không nên đi theo con đường này, nhưng mà Phùng Quế Phân là đứa con duy nhất trong nhà nên đành phải tiếp nối theo cha.