Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 74 - Chương 74 - Đồng Lõa

Chương 74 - Đồng Lõa
Chương 74 - Đồng Lõa

Chương 74: Đồng Lõa

Ta vừa nhìn, trên giường có một người đang ngồi, cả người dùng chăn bao bọc, một người đầu tóc rối bù mặt mày đờ đẫn quay sang nhìn bọn ta, bộ dáng kia làm cho người ta hít một hơi khí lạnh, toàn bộ khuôn mặt gầy giống như bộ xương, ánh mắt vừa to vừa trống rỗng, giống như một tấm da căng lên xương cốt, một chút nhân khí cũng không có.

Ban đầu, nàng còn híp mắt mỉm cười, ta đang định cho nàng vọng khí, một giây sau, nàng lập tức lộ ra bộ dáng hung dữ, nhào về phía ta:

“Ngươi là đồng lõa! Ngươi là đồng lõa!”

Điều này làm ta sợ hãi, chợt lách người tránh thoát, chủ thầu vội kéo vợ hắn:

“Vợ, hai tiên sinh này rất lợi hại, là đặc biệt tới cứu ngươi...”

Lão bà hắn mặc không nhiều lắm, giãy dụa một hồi, nách lộ ra - bên trong có hai vết sưng nhỏ.

Chỉ có trên người người chết trên mới có thể có thứ này nhô ra!

Quả nhiên, mệnh cung của người phụ nữ này tràn ngập hắc khí, mắt thấy sống không được bao lâu, nhân trung cũng hiện lên hắc tuyến, chứng tỏ thứ kia đang quấn lấy nàng, chuyện này cũng có thể tưởng tượng được, mà kỳ quái chính là tài cung của nàng lại phát sáng, hiển nhiên là một khoản tiền lớn.

Chẳng qua, ánh sáng đó cũng là tử khí nặng nề, mang theo một loại tiêu hồng, điều này chứng tỏ đó là một khoản bất chính.

Thật kỳ lạ, không phải gia đình họ đã chi tiêu hết toàn bộ tiền của rồi sao? Nàng lấy tiền ở đâu ra?

Vì vậy, ta lập tức hỏi chủ thầu, vợ ngươi đã bao giờ nói với ngươi về việc nàng đi kiếm tiền không?

Chủ thầu nói một câu khiến ta sửng sốt:

“Đại sư, ngài đùa thôi nhỉ? Với dáng vẻ của vợ ta thì đi đâu kiếm tiền?”

Nhưng nếu tài bạch cung đã sáng, vậy theo lý thuyết tiền vẫn còn trong tay nàng.

Trong này không chừng có gì đó mờ ám, ta lại không nhìn thấy người đàn ông nhập vào người kia, liền hỏi Trình Tinh Hà có ý kiến gì không?

Trình Tinh Hà theo thói quen đưa tay ra:

“Đưa tiền rồi nói.”

Mọe, hắn cũng biết chủ thầu không có tiền, lần này ta cũng không có ý định thu bao nhiêu tiền, hắn cũng tốt nhưng đầu óc vẫn mê tiền tài như vậy, một con ngựa thì một con ngựa. Mặc dù ta mới được tám trăm ngàn, nhưng nếu như ta tự mình bỏ tiền ra, sẽ làm cho cả nhà chủ thầu nợ ta nhân quả, ta cũng không muốn gây phiền phức như vậy.

Vì vậy, ta đập tay hắn xuống:

“Ngươi là một Hoàng giai, không nghĩ nên làm thế nào để tăng công đức, suốt ngày nghĩ đến tiền bạc, đây không phải là mất dưa hấu nhặt hạt mè sao?”

Trình Tinh Hà sửng sốt, lập tức nói:

“Ngươi xem thường ai đấy? Ai là Hoàng giai? Ta đã lên Địa giai từ lâu rồi!”

Ta cũng không vạch trần hắn, hắn khoe khoang hơi quá mức, bản thân mình cũng chột dạ:

“Quên đi, coi như hôm nay ưu đãi hạ giá đi!”

Sau đó, hắn thì thầm với ta:

“Tên trộm này cũng rất giàu có.”

Cái gì? Cái này ta nghe không hiểu lắm, kẻ trộm chính là vì nghèo mới suốt ngày trộm gà trộm chó bị người ta đuổi bắt, lấy đâu ra tiền chứ? Nếu có tiền thì ai đi làm kẻ trộm chứ?

Ta lập tức hỏi Trình Tinh Hà lời này là có ý gì.

Trình Tinh Hà nói cho ta biết, lúc người chết mặc quần áo gì, trên thân quỷ cũng hiện ra quần áo đó, người chết bám vào người vợ của chủ thầu, trên người mặc áo sơ mi cổ kỳ, phía dưới mặc quần Versace, thắt lưng là Hermes, cả người đều là hàng hiệu, chính xác là một người giàu có, ai biết tại sao lại vào nhà trộm cắp.

Ta nghĩ mấy thứ này cũng không phải món đồ gì xa xỉ lắm, ngộ nhỡ tên trộm này mua quần áo bán lề đường hay là những quần áo này cũng do hắn trộm cắp từ nhà người khác thì sao?

Lúc này chủ thầu nhìn bên miệng vợ khô đến nứt toác ra, vội rót nước cho vợ, nhưng vợ hắn bỗng nhiên đứng lên làm ly nước bị hất xuống đất, ly nước bằng thủy tinh, rơi xuống đất kèm theo tiếng vỡ vụn, người vợ kia nằm trên mặt đất, lăn qua lộn lại trên đống thủy tinh vỡ. Lúc này, vụn thủy tinh từng chút từng chút đâm vào làn da tái nhợt của nàng, máu tươi đầm đìa.

Miệng nàng còn la hét:

“Trả nợ! Trả nợ đi! Giết người đền mạng, nợ nần thì trả tiền! Hì hì...”

Ta nhìn đến lông tơ đều dựng thẳng lên...mọe nó, mười đại cực hình thời Mãn Thanh chắc cũng như vậy nhỉ? Tên trộm này thật sự muốn tra tấn chết cô gái này!

Chủ thầu nhìn cảnh này đến đau lòng, nhưng hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên vợ hắn tự làm tổn thương mình, hắn thuần thục đỡ vợ mình dậy, dùng nhíp từng chút từng chút gắp mảnh thủy tinh ra, ta nhìn thấy cũng nổi da gà khắp người, vừa gắp hắn vừa khóc, nói ngày thường vợ hắn hiền lành như vậy, một con kiến cũng không nỡ giẫm chết, tại sao hết lần này tới lần khác lại gặp loại báo ứng này, thật là ông trời không có mắt.

Lúc gắp thủy tinh ra, người vợ kia không hề có một chút biểu cảm đau đớn nào, chỉ trợn mắt nhìn bọn ta, mắng:

“Đồng lõa! Đồng lõa!”

Bình Luận (0)
Comment