Đám người qua đường thích nhất là xem đánh nhau, vừa nghe thấy lời này liền lập tức bao vây xung quanh họ.
Ách Ba Lan lên cơn nóng máu mà không có chỗ giải tỏa bèn tung nắm đấm vào mặt Giang Cảnh, Giang Cảnh thấy dáng vẻ Ách Ba Lan có vẻ mảnh khảnh yếu đuối, cùng lắm thì cũng chỉ là một tên Huyền Giai Tứ Phẩm mà thôi, vốn không hề để hắn vào mắt, vừa nhấc tay định đánh về phía Ách Ba Lan, sau đó sẽ tóm lấy Trình Tinh Hà, nhưng vào lúc này, ta chợt nghe thấy tiếng xương bị gãy...cổ tay của Giang Cảnh có lẽ là đã bị gãy mất rồi.
Đúng vậy, thân thủ của Giang Cảnh đúng thật là không tồi, đối phó bọn ta cũng coi như là rất dễ dàng, nhưng Ách Ba Lan lại không ra chiêu theo lẽ thường - hắn sinh ra đã là một người có sức mạnh cực kỳ lớn.
Lúc này nước mắt của Giang Cảnh đang chực trào ra, hắn cố gắng không kêu lên thành tiếng, quay người định đá vào đầu gối của Ách Ba Lan, Ách Ba Lan nhanh chóng tránh thoát được, nhanh chóng nhào vào Giang Cảnh.
"Đùng" một tiếng, đầu của Giang Cảnh nặng nề đập vào lề đường, nghe tiếng cũng biết được đau đớn đến nhường nào.
Thấy vậy, Giang Thần bước lên đưa tay ra đỡ liền bắt được tay của Ách Ba Lan, vẻ mặt vẫn rất ấm áp:
"Em trai, nên biết chừng mực, đừng để phải thấy máu."
Ta cau mày...hắn có thể bình tĩnh mà khống chế được Ách Ba Lan, điều này có nghĩa là đạo hạnh của hắn còn cao hơn cả Giang Cảnh!
Ách Ba Lan chỉ đành phải thả tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Thần, nhưng vẫn mang theo chút kiêng kị, nhưng ngay sau đó hắn lại cau mày giống như vô cùng đau đớn.
Trong đám người hóng chuyện có mấy cô gái nhỏ, lúc này họ bỗng nhiên hét lên:
“Đẹp trai quá đi mất!”
“Đây không phải là khí chất bá đạo trong tiểu thuyết hay viết sao!”
Khí chất khốn nạn có khi còn đúng hơn.
Cơn giận của ta lập tức bùng lên, nói Ách Ba Lan phải biết chừng mực, vậy còn ngươi thì sao hả?
Ta bước đến tỏa ra khí tức của biển sâu, muốn hất bàn tay Giang Thần ra, nhưng lần này, ta không khỏi kinh ngạc, tay hắn cứ như sắt thép đóng chặt vào tay Ách Ba Lan vậy, ngay cả khi sử dụng khí tức của biển sâu cũng không thể khiến cho đối phương lung lay!
Còn Giang Thần thì nhân cơ hội bắt tay lấy ta nói:
“Lần trước vẫn còn chưa so chiêu đủ, để ta xem coi ngươi có tiến bộ hay không.”
Điều khiến ta khó chịu nhất là thái độ thượng đẳng của hắn - Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?
Hắn ra tay với ta cũng rất hung hăng, nắm lấy bả vai ta như muốn đè ta xuống đất, nhưng ta đã dùng một tay nắm lại cánh tay hắn, dùng hết sức vặn ngược lại.
Hắn mỉm cười, tay còn lại đưa tới định túm lấy cổ ta, nhưng lúc này ta đã kịp lùi lại, lần này hắn không tóm lấy ta nữa mà cố ý đụng vào người ta.
Ta đột nhiên cảm thấy, một luồng sát khí đang bùng phát từ trong cơ thể ta, Giang Thần liền bị đẩy lui ra xa vài bước trong nháy mắt.
Hắn thật là may mắn, hôm nay gặp phải đối thủ rồi.
Quả nhiên, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm vào ta, dường như đang muốn xem xem luồng sát khí kia từ đâu mà tới, nhưng vào lúc này, đám vệ sĩ thân cận như thủy triều dâng lên vây quanh người hắn, Giang Thần giơ tay, ra hiệu cho họ đứng yên.
Đằng sau lưng ta chắc chắn có người của Phủ Thiên Sư, hắn vẫn còn chưa muốn đụng chạm tới họ.
Thế là hắn liền đổi thành cười nói:
“Cơ hội này nhường cho ngươi vậy, lần sau chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nói rồi, hắn liền mang theo những người kia rời đi.
Những người đứng xem xung quanh vẫn còn đang hóng hớt, vào lúc này, Cố Qua Tử đột nhiên nghiêng nửa người ra khỏi cửa hàng:
"Nhóc con, ngươi vào đây đi."
Trình Tinh Hà trở nên căng thẳng, kéo ta lại:
"Lát nữa nhớ phải trả giá đó!"
Sau khi vào trong cửa hàng, một mùi cũ kỹ mục nát lập tức đập vào mặt - giống như mùi của nhiều thứ trộn lẫn vào nhau thì mới có thể có được cái mùi này.
Ngoài ra bên trong còn được đặt nhiều thứ khác, chẳng hạn như lốp xe, khung gỗ, phế liệu, Trình Tinh Hà nhìn đâu cũng thấy toàn là đồ tốt, còn đang muốn lại gần nhìn kỹ hơn thì đột nhiên một con chó từ bóng tối lao ra, sủa với Trình Tinh Hà rồi lao qua phía hắn.
Lúc Trình Tinh Hà còn nhỏ, hắn đã từng phải đi lục thùng rác trong chợ để tìm thức ăn, thỉnh thoảng hắn còn phải tranh giành thức ăn với mấy con chó hoang, vì thế vẫn luôn cực kỳ sợ chó, lúc này đây liền hét lên một tiếng thảm tiếng rồi chạy đến chỗ ta, ta lập tức trở thành tấm chắn trước mặt hắn, nhưng khi nhìn con chó đó lại cho thật kỹ, ta liền trở nên sững sờ ngay lập tức.
Con chó đó...dù sống động như thật nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra rằng nó được làm bằng gỗ.
Ách Ba Lan cũng nhìn ra được:
“Ca, mau nhìn phía sau con chó kìa!”
Trên cổ của con chó có một lá bùa màu vàng.