Nhìn kĩ thanh kiếm, ta bỗng có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ...giống như ta đã từng thấy thứ này trước đây.
Thanh kiếm này...có hào quang vàng nhạt, là đồ của hoàng tộc.
Hắn lấy đâu ra thứ này?
Hai mắt Cố Qua Tử sáng lên:
"Ai da, quả nhiên là hàng thật của Cảnh Triều! Đây là kiếm hoàng gia!"
Giang Cảnh đầy đắc ý:
"Đương nhiên rồi, đại sư Cố thật có mắt nhìn, bảo kiếm xứng với anh hùng, đây là do tiểu thúc của ta đã tốn ..."
"Được rồi."
Giang Thần hua tay:
"Đại sư Cố, ngươi có thích thứ này không?"
Cố Qua Tử nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, không nỡ đặt nó xuống:
"Đương nhiên rồi, đây là một bảo vật quý hiếm do một nghệ nhân vĩ đại chế tạo...Mọi người, hôm nay ta sẽ chọn thứ này! Hơn nữa, thứ này cần được mài cẩn thận, trong một tháng này ta sẽ không nhận thêm thứ gì nữa."
"Cái gì?"
Những người xung quanh vô cùng thất vọng và đồng loạt thở dài.
Một tháng?
Ta vội nói:
“Đợi một chút, ngươi vẫn chưa xem đồ của ta!”
Ta vừa nói xong, Giang Thần, Giang Cảnh và Cố Qua Tử đều nhìn sang phía ta.
Nhìn kỹ Giang Thần, lòng ta lại trĩu xuống...không gặp nhau một thời gian, hành khí của hắn đã được nâng lên một bậc và đã đạt được địa cấp.
Cũng đúng, người ta có tiền nên có thể tùy tiện tiêu một ít để làm việc thiện, nó còn nhiều hơn rất nhiều so với những gì một mình ta khổ cực tích góp.
Giang Thần nhìn ta, khẽ mỉm cười.
Ta không mấy ngạc nhiên với vẻ cao cao tại thượng đó của hắn.
Giang Cảnh thì khỏi phải nói:
"Sao ở đâu cũng có mặt ngươi hết vậy! Ngươi..."
Nói đến đây, hắn cũng thấy thất tinh long tuyền trong tay ta, hắn sửng sốt một chút, sau đó cười khẩy nói:
“Ai da, đồ có tốt đến mấy thì khi rơi vào tay ngươi cũng tuyệt đối không ra trò trống gì...thất tinh long tuyền tiếng tăm lẫy lừng đã bị gãy trong tay ngươi, bảo kiếm hữu linh, ta thấy đến cả thất tinh long tuyền cũng thấy xấu hổ khi có một chủ nhân như ngươi nên mới tự gãy đúng không?"
Ta rất muốn xử lý hai người bọn họ nhưng nếu ra tay lúc này, bất kể kết quả thế nào, với hoàn cảnh gia tộc của bọn họ, ta cũng khó toàn mạng rút lui, vì thế chỉ có thể giả ngốc mặc cho họ lấn lướt, ta còn phải giữ mạng để chờ Tiêu Tương trở về nên cũng không tính toán với họ, ta để thất tinh long tuyền ra trước mặt Cố Qua Tử, cố ý lộ ra dòng chữ “Thất tinh Cố thị rèn”.
Quả nhiên, khi thấy những chữ này, Cố Qua Tử toàn thân run rẩy.
Sau đó, liền cầm thanh kiếm mang đi mất.
Giang Thần lập tức cau mày, mà Giang Cảnh thì vẫn lao lên phía trước một bước:
"Cố sư phụ, vừa nãy ngươi cũng đã đồng ý sửa cái này cho bọn ta rồi..."
Cố Qua Tử thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn thanh Hoàng Gia kiếm kia lấy một lần, mà chỉ cẩn thận mà nhìn chằm chằm vào thanh Thất Tinh Long Tuyền đang nằm trong tay ta.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới đúng chứ, trông Thất Tinh Long Tuyền thì có vẻ như không đắt bằng Hoàng Gia kiếm, nhưng lại là vật của nhà họ Gu - các gia tộc truyền thống đều rất coi trọng những vật được lưu truyền lại, nếu có cơ hội chạm vào những thứ do tổ tiên của mình tự tay làm ra thì đó chắc chắn sẽ là mục tiêu hàng đầu của bọn ta.
Cố Qua Tử ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn ta rồi tặc lưỡi hết lần này đến lần khác:
“Đây chính là Thất Tinh Long Tuyền, trên đời này còn có vật nào có thể làm gãy nó được cơ à?”
Ta còn đang muốn nói, nhưng Cố Qua Tử hoàn toàn không để vào tai, tự biên tự diễn cầm lấy thanh Thất Tinh Long Tuyền đi thẳng vào cửa hàng.
Giang Cảnh thấy Cố Qua Tử không coi trọng mình chút nào, tức muốn thét ra lửa, nhưng Cố Qua Tử lại khác với những tên chuyên nịnh nọt khác, trong mắt hắn chỉ có công việc, đến ánh mắt cũng không thèm liếc họ, Giang Thần ngước đôi mắt phượng, kéo Giang Cảnh lại:
“Thôi bỏ đi.”
Giang Cảnh không dám trái lời Giang Thần, đành phải thu tay lại, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn ta:
"Ngươi lấy đâu ra lá gan chỗ nào cũng dám đối đầu với cậu nhỏ của ta vậy? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng chỉ cần biết linh tinh vài mánh lới của bát quái đồ cùng phong thủy linh thì ngươi sẽ có thể trở thành một trong Thập Nhị Thiên Gia, đã là loài chó thấp hèn thì làm gì có tư cách được đứng trong một bữa tiệc thịnh soạn chứ….”
Trình Tinh Hà siết chặt tay nói:
"Ê, trông ngươi có vẻ hung hăng như vậy, lẽ nào cậu nhỏ của ngươi là Nhị Lang Thần chuyển thế à?"
Giang Cảnh không hiểu:
"Ngươi thì biết cái gì? Nói ra thân phận của cậu nhỏ của ta, e là sẽ dọa chết ngươi, hắn chính là..."
"Không phải là Nhị Lang Thần sao?"
Trình Tinh Hà cắt ngang hắn:
"Vậy tại sao lúc nào cũng mang theo Hao Thiên Quyển bên người vậy?"
Đầu óc của Giang Thần lúc này mới phản ứng kịp:
"Ngươi nói cái gì..."
Ách Ba Lan đã đứng đó bẻ khớp tay từ sớm, nói:
"Anh, có lên hay không?"
Trình Tinh Hà lập tức trốn sau ra đằng lưng ta:
“Đóng cửa thả Ách Ba Lan!”