Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 741 - Chương 741: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 741: Oan Gia Ngõ Hẹp

Nhưng lúc này, Trình Tinh Hà bỗng đập vào đầu ta:

"Thấy gái đẹp là mắt ngươi muốn rớt ra ngoài luôn nhỉ, may mà Bạch Hoắc Hương không có ở đây, nếu không sẽ cho ngươi nếm mùi cay đắng..."

Ta kéo tay Trình Tinh Hà ra thì thấy người phụ nữ đó đã biến mất, đuổi theo thì thấy dường như nhà Phùng Quế Phân không có ai đi vào.

Là nhìn nhầm hay là...

Đành chịu thôi, phải giải quyết chuyện cấp bách trước.

Chúng ta lần theo địa chỉ đến tiệm của Cố Qua Tử, con phố này khá náo nhiệt, thậm chí còn nhộn nhịp hơn cả con phố của cửa tiệm chúng ta, Trình Tinh Hà hỏi một người mặc áo gile đâu là cửa tiệm của Cố Qua Tử?

Người mặc áo gile vàng nói:

"Các ngươi cũng đến tìm sư phụ Cố để sửa đồ sao? Đáng tiếc sư phụ Cố đã nghỉ hưu rồi, các ngươi đến chỗ khác hỏi thử xem.”

Trình Tinh Hà sửng sốt một lát:

"Cmn, không phải chứ?"

Những người xung quanh nhìn người mặc áo gile, nở nụ cười gượng gạo.

Nhưng ta đã nhìn ra và vội kéo tên mặc áo gile lại:

"Sao vậy, những người này đều đến tìm Cố Qua Tử để sửa đồ sao?"

Người mặc áo gile sửng sốt:

"Ngươi...sao ngươi biết?"

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của người mặc áo gile bất định, khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ không trung thực, rõ ràng là đang giở trò với chúng ta...vì người xếp hàng ở đây quá nhiều, hắn sợ không đến lượt mình nên mới khuyên người ta đi về.

Quả nhiên, khi người mặc áo gile rụt tay lại, hắn xấu hổ quay mặt đi, nói rằng cũng vì muốn tốt cho chúng ta, các ngươi thấy không, đây đều là những người đến tìm sư phụ Cố sửa đồ, e là đến năm Mậu Thân cũng không đến lượt các ngươi, trông các ngươi cũng chẳng giống người có tiền, phí sửa chữa e là quá sức với các ngươi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa?

Trình Tinh Hà nổi giận:

"Bạch Cốt Tinh mà đòi dâng cơm cho Đường Tăng...giả vờ tốt bụng."

Tên mặc áo gile hờ hững nói, vậy thì không ai rời đi...ai bảo sư phụ Cố mỗi ngày chỉ nhận một thứ chứ? Người không vì mình trời tru đất diệt.

Những người xung quanh cũng không ngừng kể khổ, nói rằng Cố Qua Tử trước đây có thể nhận sửa mười thứ một ngày, nhưng khi cưới vợ đã nghỉ hưu một thời gian, sau khi người vợ qua đời hắn không chịu được sự nhàn rỗi nên mới mở lại cửa tiệm.

Tuổi cũng đã cao nên mỗi ngày chỉ có thể nhận một thứ khiến những người khác không thôi phàn nàn.

Sau khi nghe ngóng, hóa ra Cố Qua Tử không những nhận sửa rất ít đồ đạc mà còn rất kén chọn, hắn chỉ chọn thứ mà mình ưng ý, những thứ mình không thích thì có trả bao nhiêu tiền hắn cũng không nhận.

So với kiếm tiền, dường như hắn mở cửa tiệm ra để giết thời gian.

Trình Tinh Hà thấp giọng nói:

"Hết Giang Qua Tử lại là Cố Qua Tử, ngươi xem những người què chân này có ai bình thường không."

Lúc này trong đám người đang xôn xao, một cánh cửa kéo bằng sắt xập xệ cuốn lên, một ông già đi giày trượt bước ra ngoài.

Ông già này quả nhiên bị què một chân.

Thấy vậy, những người xung quanh liền vây lấy ông già.

"Sư phụ Cố ngươi xem cái này của ta, đây là quạt xếp hoàng đế Ung Chính từng sử dụng, nó đã gãy một số bộ phận! Chỉ cần ngươi có thể sửa được nó, bao nhiêu tiền ta cũng trả cho ngươi!"

"Thứ đó của ngươi có đáng là gì. Cái này của ta là lọ thuốc hít do hoàng đế Tống Huy Tông để lại, nhưng đã bị mòn một góc!"

Đây chẳng giống đến sửa đồ chút nào, nó giống hoàng thượng chọn thê thiếp hơn.

Cố Qua Tử liếc mắt nhìn những người này, lộ ra vẻ không vui giống như rất chán ghét những thứ này:

"Thô tục, cái nào cũng giống cái nào."

Nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng nhìn đến chỗ chúng ta, một giọng nói rất trong trẻo đột nhiên vang lên:

“Đồ của Cảnh Triều có được xem là thô tục không?”

Giọng nói này...Khi ta ngước lên nhìn thì liền cau mày.

Giang Thần?

Sao tên này lại ở đây?

Hơn nữa, Cảnh Triều.. hắn cũng biết Cảnh Triều sao?

Trình Tinh Hà không khỏi lẩm bẩm nói:

"Đúng là oan gia ngõ hẹp mà."

Với chiều cao và ngoại hình của mình, Giang Thần đi đến đâu cũng giống như một thiên tử hạ phàm, rất thu hút sự chú ý của mọi người.

Bây giờ cũng vậy, hắn vừa bước ra, dòng người hai bên đã vô thức nhường đường cho hắn...thấy cảnh này ta cũng có thể mường tượng ra được cảnh những con hổ quỳ rạp trước mặt hắn.

Nghe thấy hai chữ “Cảnh Triều”, Cố Qua Tử ngẩn người một lúc.

Giang Cảnh đứng cạnh Giang Thần, hắn đang cầm một thứ gì đó.

Khi thấy thứ đó, ta đã ngẩn người một lúc...nó cũng là một thanh kiếm.

Thanh kiếm đó rực rỡ ánh sáng, hoa văn chằng chịt, nhìn thoáng qua có thể biết không phải đồ vật tầm thường.

Bên trên còn có tà khí.

Cố Qua Tử thì khỏi phải nói, hắn rút thanh kiếm ra, một âm thanh “xẹt” vang lên, thanh kiếm đó thậm chí còn sáng chói hơn cả thất tinh long tuyền.

Nhưng mép thanh kiếm có một vài lỗ hổng...giống như chủ nhân của nó đang lúc hấp hối, hắn đã sử dụng thanh kiếm này để chiến đấu với kẻ thù một cách dũng cảm, đánh đến nỗi thanh kiếm cong lại.

Bình Luận (0)
Comment