Chuyện này đã khiến cho Cố Qua Tử tức đến mức gần không làm được chuyện nào suôn sẻ cả, nhưng hắn lại là một lão già tàn tật, bên kia người đông thế mạnh, vậy nên hắn đấu không lại người nhà đó - nếu hắn muốn sử dụng một số thủ đoạn trong cấm thuật Phong thủy thì lại khiến cho Cố Qua Tử này cảm thấy bản thân làm người không ngay thẳng - Tự mình ra tay làm mọi việc chính là một cái giá trên trời, một gia đình bình thường như nhà La Phán Tử chắc chắn sẽ không thể gánh chịu nổi hậu quả này.
Hơn nữa, một khi Búa Tử Kim bị thu hồi, vậy thì về sau sẽ phải chôn ở nơi nào đây? Cũng không thể để nó cứ vậy mà trở nên rỉ sét được.
Hai ngày nay hắn vắt óc suy nghĩ nên đối phó với La Phán Tử như thế nào, thậm chí cả việc sửa vật dụng cũng không còn khiến hắn hứng thú, vừa hay lúc này bọn ta lại đến đây, liền bảo chúng ta đi một chuyến, chỉ cần có thể lấy lại Búa Tử Kim là được, còn phải đảm bảo rằng sau này nó vẫn luôn sắc bén không hen gỉ, vậy thì lần giao dịch này hắn sẽ không lấy một đồng nào hết.
Trình Tinh Hà nghe cái gì khác thì còn đỡ, vừa nghe không cần mất tiền thì lập tức mừng rỡ nhảy cẫng lên, vội nói:
“La Phán Tử này thật là vô liêm sỉ, rõ ràng là đang ức hiếp người già neo đơn, chuyện này thì ngươi cứ việc yên tâm đi, chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trừng trị cái ác để giúp ngươi lấy đồ của mình về."
Ta nghe xong cũng cho rằng như vậy, cái tên La Phán Tử này thật không biết xấu hổ, lại còn dám âm mưu chiếm trọn đồ của lão già, bất kỳ ai nghe được cũng đều sẽ phải phê phán một câu, vì thế nên ta đã đồng ý giúp hắn lấy cây búa về.
Nhà của La Phán Tử có sân vườn rất rộng rãi, trước khi vào cửa ta đã ngửi thấy một mùi lạ, không khỏi nhíu mày.
Trình Tinh Hà cũng bịt mũi:
"Mẹ nó chứ, nhà họ có mùi gì vậy? Nhà họ đang nuôi heo sao?"
Vẻ mặt của Ách Ba Lan trở nên nghiêm túc:
"Anh, ta từng ngửi thấy mùi này rồi...Là mùi của thi thể."
…
Trong lòng ta lập tức nhảy dựng lên, chết tiệt, chẳng lẽ cả nhà La Phán Tử đã chết hết rồi ư?
Trình Tinh Hà cũng có chút lo lắng:
"Không phải ngươi bảo người tốt sống không thọ, kẻ xấu sống ngàn năm sao? Con mẹ nó sao lại chết mất tiêu rồi?"
Nhưng hắn lại tiếp tục nói:
“Chết rồi cũng tốt, chúng ta cứ việc lấy Búa Tử Kim về là được rồi, mọi chuyện rồi sẽ có an bài.”
Ta cẩn thận nhìn kỹ hơn cảnh vật trong sân, sau khi nhìn mất một lúc lâu, ta chỉ thấy một luồng tà khí cực kỳ nồng đậm đang tràn ngập khắp sân.
Nó không giống với luồng tà khí lúc ở nhà của Phùng Quế Phân - nhà của Phùng Quế Phân rõ ràng là do thứ gì đó dẫn dắt mà đến, nhưng luồng tà khí của ngôi nhà này lại rất kỳ lạ, như thể đang bị một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp nhắm đến.
Ta tiến tới gõ cửa nhưng không có ai trả lời, cửa cũng không khóa, ta thầm nghĩ chẳng lẽ là thật sự đã chết sạch hết cả rồi, rồi đưa tay đẩy cửa.
Mùi hôi thối thậm chí còn bốc mùi đáng sợ hơn, gương mặt vốn đang tốt đẹp liền bị hun đến cau cả mày, cả hai người Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan đều bịt chặt mũi.
Sân vườn của nhà La Phán Tử thật sự không nhỏ, trước hiên là những cây bí ngô, phía trên là giàn bầu và mướp, bên trong là giàn đậu, phía sau nữa là ruộng cải, tỏi tây, rau muống, không để lãng phí một tấc đất nào cả. Không hổ danh là đất Tử Kim -cái gọi là đất Tử Kim chính là mảnh đất mang linh khí đất trời, trồng cái gì thì cũng đều lớn nhanh thổi. Búa Tử Kim chắc là cũng được linh khí này nuôi dưỡng mà thành, cho nên bắt buộc phải được chôn ở chỗ này.
Nhưng một mảnh đất không thể trồng quá nhiều thực vật, trong Phong Thủy có câu nói, vượng cây thì không vượng người, trừ phi vận mệnh có thể khống chế được, nếu không thực vật mọc lên quá nhiều sẽ lấy đi rất nhiều dương khí, âm khí sẽ ngày càng sinh sôi, cây cối càng phát triển, đường tài lộc của người đó sẽ càng ngày sa sút dần.
Càng đi vào bên trong, mùi hôi thối càng tỏa ra nồng nặc, khó chịu đến mức muốn nôn mửa. Sau khi đi qua những khóm hoa và đám cây cối, bọn ta trông thấy một ngôi nhà nhỏ.
Căn nhà nhỏ đó tràn đầy khói dầu và bụi bặm, cũng không biết đã không sơn sửa bao nhiêu năm rồi, khiến cho người ta hoài nghi sâu sắc chỉ một giây sau thôi sẽ có con thạch sùng nào từ trong đấy phi ra hay không, ta gõ nhẹ cánh cửa thì quả nhiên có mấy con thạch sùng mập ú đang bò qua bò lại, thình lình nhảy vào đầu ta rồi rớt xuống đất.
Đẩy cửa bước vào, mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc, nếu không phải trên người có đạo hạnh, chắc là ta đã ngất xỉu từ lâu mất rồi, ta lại hét lớn đến muốn rách cả cổ họng, nhưng vẫn không có ai đáp lại, Trình Tinh Hà bịt mũi:
“Đừng kêu nữa, đi nhặt xác đã.”
Không đúng, nơi này đúng thật là có tà khí, nhưng lại không có tử khí, mùi hôi thối này rốt cuộc là từ đâu mà ra?