Căn phòng tối om, ta lần mò hồi lâu cũng không tìm được công tắc đèn, đành phải dùng bật lửa để tìm một chút ánh sáng, cảnh tượng này, thôi được rồi, dù sao thì chỗ của Cố Qua Tử còn có thể coi là nhà kho, nhưng nơi này thật là không khác gì một bãi rác cả.
Nào là túi giấy bảo vệ môi trường, bên trong hộp thức ăn nhanh con cua lông, thậm chí cả đám quần áo cũng cực kỳ cũ kỹ lại còn lòe loẹt, toàn bộ những thứ ở đây chẳng khác gì thùng rác tái chế cực lớn cả.
Ách Ba Lan không nhịn được nữa:
"Ca, chỗ này cũng thật là quá bẩn thỉu rồi..."
Trình Tinh Hà cũng đột nhiên nhớ ra được:
"La Phán Tử là một người chuyên thu mua phế liệu."
Những thứ này chất đống như núi, thậm chí còn có thể biến nơi đây thành nơi ẩn nấp để đánh du kích, phải đi đâu để kiếm được đây.
Ta không còn cách nào khác, đành phải đưa tay ra để kéo một thứ đang chắn giữa đường ra, nhưng khi tay ta vừa chạm vào một chiếc hộp thức ăn nhanh kia, một giọng nói đột nhiên từ trong bãi rác vang lên:
“Các người là ai vậy?”
Câu nói này liền dọa cho ta sợ chết khiếp, còn Trình Tinh Hà thì ôm lấy Ách Ba Lan:
"Giả làm thi thể hả? Người đâu hộ giá!"
Ách Ba Lan sải một bước định đi lên, nhưng bị mùi hôi thối dọa cho phải lùi bước.
Mùi thối xông thẳng vào mặt, khàn giọng nói:
"Tên trộm này, còn muốn ăn trộm đồ của ta sao, ông đây sẽ, sẽ giết sạch các ngươi..."
Nói rồi, một vật hình trụ nhô ra từ bãi rác, muốn ném đồ vào người người bọn ta.
Nhưng mà...trên đó vẫn còn có một tia khí tức của người sống màu đỏ, đó là một người còn sống.
Ta lập tức lớn tiếng nói:
“La Phán Tử đúng không?”
Tay của tên đó liền chậm lại:
“Ngươi...Ngươi là ai?”
Hắn không chết.
Trình Tinh Hà cũng trở nên vô cùng tò mò, buông Ách Ba Lan ra:
"Con mẹ nó chứ, hóa ra chỉ là không chú ý đến vệ sinh mà thôi."
Không đơn giản như vậy đâu. Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc bật lửa, cũng có thể thấy trên cái thứ hình trụ kia được bao phủ bởi những bong bóng lớn, lấp lánh ánh nước, như thể chúng sẵn sàng vỡ tung bất cứ lúc nào.
Mùi hôi thối cũng là bốc ra từ trên người của hắn.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, có mấy người đi vào:
"Cha, chúng ta đã tìm được một phương thuốc mới rồi, nghe nói đất Quan Âm có tác dụng, chúng ta đi thử xem sao."
Lúc những người đó nhìn thấy bọn ta, họ ai nấy đều sững sờ mất một lúc, thái độ khi nói chuyện đầy thù địch:
"Các ngươi là ai?"
Trong phòng được thắp một ngọn đèn dầu heo hắt, dưới ánh đèn bọn ta nhìn thấy một bà già, đây chắc là vợ của La Phán Tử, còn có người có thân hình to tròn, chắc là con trai của hắn, người cuối cùng có vẻ vô cùng rụt rè, dáng vẻ thì gầy như hạt đậu mầm nên đoán chắc là người con dâu. Cả ba người họ đều mang theo những chiếc túi có thể tái sử dụng và áo phông được Phúc Lâm Môn phát miễn phí, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, giống như vừa mới thoát khỏi trạm cứu trợ tị nạn vậy.
Nhưng khi bọn ta nhìn được rõ ràng bộ dạng thật sự của La Phán Tử, bọn ta ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mập mạp trông giống như linh vật Michelin nằm trên một chiếc giường ngủ không biết lấy được ở đâu về, nửa thân dưới được phủ một lớp chăn bông đen, nửa thân trên thì được phủ một túi phân urê, toàn thân sần sùi giống như một con cóc, đầy những vết phồng rộp lớn nhỏ mọc chằng chịt.
Một số bộ phận thì vẫn còn bình thường, nhưng một số khác thì đã teo tóp lại - mùi hôi thối cũng từ những nơi đó trên người hắn bốc ra. Còn khuôn mặt của hắn thì nhăn nheo như một miếng giẻ lau không còn một chút hơi ẩm, rõ ràng là đang chịu đựng từng cơn vô cùng đau đớn.
Nhưng hắn lại gào lên ngay lập tức:
"Đèn gì mà sáng quá vậy, tắt ngay cho ta! Thật là tốn dầu!"
Căn nhà rơi vào tình cảnh không có điện nước.
Hơn nữa, trong lòng tôi bỗng nhiên nhận ra được - tà khí trên người La Phán Tử dường như đang lẫn lộn với một loại màu sắc rất kỳ lạ khác, thậm chí còn có chút giống với loại trên người của Tiểu Tương - là thần khí!
Lạ thật, lẽ nào hắn có liên quan gì đến Tiểu Tương hay sao?
Trình Tinh Hà lẩm bẩm:
"Mọe nó chứ, không lẽ là hắn đã mắc phải căn bệnh giống với Trương Uyển Đình chứ?"
Không giống cho lắm...trên người hắn đầy tà khí, những mụn nước không ngừng thoát ra khỏi người hắn, đây là tà bệnh.
Ta giải thích lý do tại sao bọn ta lại đến đây, tên con trai túm lấy ta:
"Lại là lão già què quặt chết tiệt đó kêu mấy người đến. Mẹ kiếp, ta đã nói với hắn bao nhiêu lần rồi, cha của ta không có lấy đồ của hắn, nhưng mà hắn vẫn cắn chặt lấy không buông. Con mẹ nó bây giờ các người mau cút ngay cho ta, nếu còn không cút, ta sẽ chôn mấy người các ngươi xuống đất làm phân bón cho cây hết!”