Nàng con dâu vội ngăn hắn lại:
“Như vậy là phạm luật.”
Ta nhìn dáng vẻ của tên con trai rồi nói:
“Ngươi cũng biết bệnh của cha ngươi chắc là hư bệnh, đất Quan Âm cũng không thể chữa được.”
Lời này vừa nói ra, cả tên con trai lẫn nàng con dâu đều hoàn toàn sững sờ cả một lúc, tên con trai buông tay ra, ánh mắt ngày càng cảnh giác hơn nhìn ta:
"Ngươi...làm sao mà ngươi biết được? Người là người ăn cơm âm dương sao?"
Ta gật đầu.
Tên con trai giật mình, lập tức ngăn tôi lại:
"Vậy ngươi đến đây là để khám bệnh cho cha của ta đúng không? Được thôi, ngươi mau mau khám cho cha của ta đi, nếu mà khỏi bệnh thì ta không cần tiền của ngươi nữa."
Những lời này khiến cho Trình Tinh Hà ngỡ ngàng, hắn nói:
“Không phải chứ, ý của ngươi là gì, bọn ta trị khỏi cho cha của ngươi thì ngươi không cần tiền của bọn ta nữa hả?”
Người con trai tự tin nói:
“Ta cũng là một người hiểu chuyện, các người làm cái nghề này thì cần phải tích công đức có phải hay không? Chữa khỏi bệnh cho cha ta, ngược lại thì các ngươi có được công đức, đây chẳng phải là lỗ vốn rồi hay sao? Dù sao thì cha của ta đã lấy thân mình ra để cho các ngươi luyện tập rồi còn gì? Lần này coi như là các ngươi gặp may mắn, nếu còn không khám, đợi đến khi ta thay đổi suy nghĩ thì sẽ phải khó xử đấy."
Nàng con dâu cũng gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy đó.”
La Phán Tử nằm ở phía sau mới là người đáng chết nhất:
“Mặc kệ các ngươi có nói gì đi nữa thì cũng phải cho bọn ta một ít tiền, ta không thể làm bệnh nhân không công cho các ngươi được.”
Cứ làm như ta cố ý tới đây là để trị bệnh cho ngươi vậy đó.
Trình Tinh Hà kinh ngạc:
“Má tôi ơi, vốn tưởng rằng một kẻ mê tiền như ta đã quá đủ rồi, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải đối thủ khó nhằn như vậy.”
Ách Ba Lan nhìn quanh nói:
“Chắc là tại nhà họ vừa nghèo vừa điên đó.”
Ta trả lời, có lẽ là ngươi nhầm rồi, dù nhà họ trông lôi thôi nhếch nhác như thế này, nhưng thực chất không hề nghèo - mà còn ngược lại, gia đình họ khá là giàu có.
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan nghe xong lại nhìn chằm chằm:
"Cái gì?"
Tên con trai này dù trông có vẻ không đẹp trai, nhưng vầng trán cao, đường tài lộc bằng phẳng, nhất là nhật nguyệt giác còn rất thịnh vượng ý chỉ mang lại sự giàu có, điều này cho thấy cha mẹ của hắn, đặc biệt là cha của hắn, cực kỳ giàu có, gần như đang ở thời kỳ hoàng kim, vả lại còn đang tiếp tục đi lên.
Đáng tiếc là số tiền tài này đối với họ mà nói, chính là thứ khó nắm bắt nhất - ánh sáng chỉ sự giàu có không chiếu vào người hắn, điều đó có nghĩa là tất cả mọi thứ đều do cha của hắn kiểm soát, thậm chí hắn còn không muốn sử dụng đống của cải ấy cho mình chứ đừng nói đến việc cho con cái.
Đây là một gia đình keo kiệt mà người nắm giữ mọi tài sản lại chính là La Phán Tử.
Ta nói rằng thật sự rất cảm ơn lòng tốt của các người, chúng ta chỉ cần bàn chuyện của Búa Tử Kim là đủ rồi.
Ta thậm chí còn nghĩ đến, nếu thực sự không nói chuyện được nữa thì bàn bạc tiền thuê cũng không sao cả.
Nhưng ai mà ngờ được La Phán Tử lại lớn tiếng nói:
“Ngươi muốn cái Búa Tử Kim kia cũng được, nhưng bắt buộc phải chữa khỏi bệnh cho ta, nếu như ngươi chữa không khỏi thì ta sẽ khiến cho cả đời này của các ngươi cũng đều không thể nào tìm được cái Búa Tử Kim kia được nữa."
Trình Tinh Hà huých vai ta một cái:
"Ngươi vẫn còn chưa bỏ cuộc nữa hả? Cứ trực tiếp đào cây Búa Tử Kim kia ra là xong việc rồi."
Lấy Búa Tử Kim thực ra không khó, nhưng trước một tên vắt cổ chày ra nước như thế này, để lấy được quyền hạn sử dụng chiếc búa lâu dài thì thật sự không hề dễ dàng, ví dụ Búa Tử Kim là một cây kem, thì mảnh đất Tử Kim kia chính là tủ lạnh, vậy thì ngươi bắt buộc phải giữ nó lại.
La Phán Tử chắc là đã nhìn thấu điểm này - Biết được Cố Qua Tử không thể tùy tiện đào ra, cho nên mới giở trò gian trá, muốn chiếm lấy Búa Tử Kim làm của riêng.
Lúc này, người con trai đột nhiên cảm thấy thật may mắn:
"À phải rồi...Không lẽ là chính Cố Qua Tử là người đã yểm bùa lên người cả nhà chúng ta chứ? Hắn chính là muốn giết cha ta, chiếm lấy mảnh đất đã chôn cây búa này của chúng ta."
La Phán Tử nghe vậy, coi như là lẽ đương nhiên, gầm gừ định ngồi dậy:
“Cái thằng què chết tiệt kia, ta biết ngay hắn không phải là một con chim ngoan, thế mà lại dùng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy để khiến cho ta không dậy nổi, bây giờ ta sẽ đi lấy cây Búa Tử Kim đó rồi đập nát, lại còn muốn hại chết La Phán Tử ta ư, ta thật không nuốt trôi cục tức này. Chúng ta cùng nhau xuống mồ hết cả đi..."
Vùng vẫy như vậy đã chạm vào vết thương, rõ ràng là đau đớn nhiều hơn so với lúc trước, từng giọt mồ hôi từ trên đầu thi nhau rơi xuống.