Mẹ kiếp, nếu như Búa Tử Kim hỏng thật, e là cả đời này Thất Tinh Long Tuyền cũng không còn cách nào sửa lại được nữa, nghĩ tới đây ta đành phải cắn răng: “Được rồi, được rồi, ta sẽ chữa bệnh cho ngươi, nhưng lát nữa chúng ta phải ký hợp đồng đã - Búa Tử Kim của Cố Qua Tử, sau này có thể được chôn trong mảnh đất của ngươi bất cứ lúc nào."
Vì ta cũng rất tò mò về vẻ ngoài trên cơ thể của hắn, muốn cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
La Phán Tử chỉ đang đợi mỗi câu nói này, cười nói:
"Thằng nhóc như ngươi coi như là có chút thông minh. Ta, ta rất thích những người thông minh. Tiểu La, ngươi đi rót cho những sư phụ này một ít rượu nhân sâm thảo dược đại bổ, thay ta chiêu đãi họ cho thật tốt."
Con mẹ nó chứ? Vừa nghe cái tên này đã thấy rất là đắt đỏ rồi, cái tên vắt cổ chày ra nước này còn có thể chiêu đãi chúng ta uống thứ này luôn cơ à?
Người con trai nghe lời quay người đi lấy ba ly chất lỏng màu vàng đục trong vò rượu thuốc lớn:
“Bình thường cha ta còn không nỡ uống, hời cho các ngươi quá rồi.”
Vò rượu thuốc trong suốt, đừng nói là thực sự ngâm những thứ giống như nhân sâm hay là thảo dược gì gì đó, khi bọn ta nhìn kỹ hơn liền lập tức trở nên chết lặng.
Con mẹ nó chứ nhân sâm với thảo dược ở đâu ra, đây rõ ràng là hai chiếc găng tay cao su một lớn một nhỏ, hình dạng trông giống như dược liệu.
La Phán Tử có chút tự tin nói:
“Đây là chiếc găng tay mà ta đã đào nhân sâm với thảo dược đấy, mau mau uống đi.”
Ba người bọn ta đồng thời đặt ly xuống, tôi kiên nhẫn nhìn Lạc Phán Tử:
“Cái khác thì không cần phải nói đến nữa, ngươi hãy nói cho ta biết, dạo gần đây ngươi có đắc tội với ai không?"
Nếu như không có ân oán thì một người sẽ không vô duyên vô cớ mà đối xử với ngươi như vậy.
…
Cũng không ngoài dự liệu của ta, La Bàn Tử chẳng hề đuối lý mà ngồi xuống:
"Ngươi nói nhảm gì vậy, La Bàn Tử ta cả đời làm người đứng đắn, làm việc ngay thẳng, đắc tội người khác bao giờ?"
Con trai cũng phụ họa theo:
"Đúng, theo ta thấy là có người ghen ghét cha ta nên mới lén ra tay độc ác với cha ta như vậy, cha ta cần kiệm chăm lo việc nhà, chịu khổ cả đời, đến già lại có kết cục như vậy, thật là đáng thương mà..."
Nhìn hai người La Bàn Tử như vậy cũng biết, bản thân cảm thấy tốt đẹp, còn có mặt mũi khoác lác cần kiệm gì đó.
Thấy Ách Ba Lan bị mùi thối hun đến nỗi sắp trợn trắng mắt, ta thầm nói chuyện này vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh thôi, bèn bảo họ kể cho ta nghe, bệnh này tới như thế nào, tự ta tìm manh mối còn nhanh hơn hỏi họ.
Lão La tiểu La liếc nhìn nhau, sau đó bắt đầu kể cho ta.
Nói là ban đầu lão La mơ thấy một cơn ác mộng.
Mơ thấy một người đi ủng mặc trường bào, cầm một cây gậy nhỏ, không ngừng đâm hắn.
Lão La bị đâm đến toàn thân khó chịu, nhưng ở trong mơ lại không có cách nào phản kháng, sau khi tỉnh ngủ thì cảm thấy chỗ bị đâm có chút ngứa.
Chuyện này đối với nhà La Bàn Tử thì chẳng là gì, sống ở nơi này, bị bị bọ chét bị rệp cắn cũng đâu có ít? Thế là hắn bắt đầu gãi.
Không ngờ rằng, càng gãi toàn thân càng ngứa, vị trí bị gậy nhỏ đâm còn xuất hiện từng cái bọng lớn.
Lần này La Bàn Tử đã sợ rồi, ngẫm nghĩ chẳng lẽ là mắc bệnh ngoài da?
Thế là hắn tìm chút tàn hương pha với nước - đây cũng là phương thuốc dân gian của thời đại trước, người nghèo bị ghẻ lở không có tiền chữa trị thì sẽ bôi chút tàn hương còn nóng, có tác dụng tiêu viêm sát trùng.
Thật ra bây giờ y học phát triển như vậy, La Bàn Tử cũng có tiền, hoàn toàn có thể đi bệnh viện. Nhưng hắn kiên quyết nói nơi như bệnh viện hay lừa người nhất, bác sĩ chỉ kê thuốc Tân Nông Hợp mà bảo hiểm y tế không chi trả, có chết cũng không đi.
Kết quả có thể tưởng tượng được, những cái bọng này ngày càng nghiêm trọng, người trong nhà khuyên hắn hay là đi bệnh viện đi, cùng lắm là bảo bác sĩ kê thuốc mà bảo hiểm có chi trả.
Nhưng hắn vẫn không chịu, nói dù có chi trả thì cũng đâu có chi trả tiền đi lại, vẫn thiệt.
Thế là hắn cắn răng chịu đựng ở nhà, quyết định dùng cách chữa trị là chích máu.
Đây là "Bí quyết gia truyền" của La gia họ, nói bị bệnh lâu ngày là do trong máu có uế khí, thả hết uế khí ra khỏi cơ thể là khỏi.
Kết quả là vừa đâm thủng bọng thì coi như hỏng luôn, thứ tràn ra từ bên trong là một mùi thối hun chết người - giống như mùi thối của thi thể, cũng giống như hố xí cạn. Cho dù cả nhà đã sống quen trong hoàn cảnh sinh hoạt giống như bãi rác thế này cũng không nhịn được, La Bàn Tử lại không cho là như vậy, nói mùi này có thể làm màn thầu ăn, sánh ngang với chao đậu phụ.