Mà cả người La Bàn Tử vừa ngứa vừa đau, cũng chịu không ít giày vò.
Thế nên mấy người La gia cứ miễn cưỡng chịu đựng đến hôm nay, vừa ra phố người ta đều tưởng rằng nhà họ làm chao đậu phụ.
Tiểu La cũng coi như hiếu thảo, nghe ngóng khắp nơi, cũng tìm hiểu ra được có lẽ đây là hư chứng, nhưng nhà họ vô cùng keo kiệt, không có ai chịu giải quyết cho họ, vì vậy, Tiểu La nghe ngóng khắp nơi, lại tìm được đất sét trắng.
Nói xong, họ trông mong mà nhìn ta, mong chờ ta đưa ra một phương pháp giải quyết, trông có vẻ cũng ngửi chán mùi chao rồi.
Chúng ta cũng xem như đã giải quyết không ít chuyện, có một cặp mắt tinh tường, chuyện này chắc chắn có liên quan đến người cầm gậy đâm La Bàn Tử kia.
Thế là ta bèn bảo lão La hình dung một chút, người kia còn có đặc trưng gì khác hay không?
La Bàn Tử nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng, đen như mực, ta cũng không thấy rõ mặt mũi - đúng rồi, trên đầu hắn hình như còn có một cái sừng.
Sừng là sao đây?
Trình Tinh Hà cũng buồn bực theo:
"Này Thất Tinh, chẳng lẽ là Ngưu Ma Vương hả?"
Ách Ba Lan bày tỏ không phục:
"Ngưu Ma Vương có hai cái sừng, theo ta thấy là Độc Giác Thú."
Hai người này tưởng tượng phong phú thật, trước mắt vẫn phải làm rõ, cụ thể là nhà họ đã đắc tội người mọc sừng kia như thế nào.
Nhưng vừa liếc mắt, ta phát hiện biểu cảm của người con dâu kia có chút là lạ, thấy ta nhìn nàng thì vội cúi đầu xuống.
Đương nhiên trong lòng ta có chút nghi ngờ, nhưng thấy không hỏi được gì từ người nhà này, ta lại bò tới chỗ tương đối cao, xem thử phong thủy của ngôi nhà này.
Theo như ý của người La gia, mảnh đất này là mảnh đất lành do tổ tiên để lại, di huấn có mây, đất này là đất lành, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không thể tu sửa.
Trông địa hình bình thường, là một gia đình phù hợp quy củ, những chỗ khác cũng không có chỗ nào đặc biệt xấu hoặc là đặc biệt tốt, còn về khí, rắc rối phức tạp, có nhiều cái không thấy rõ, ta nghi ngờ chuyện này không có liên quan gì đến phong thủy, vẫn là có liên quan đến người.
Khi ta đi từ trên phòng xuống thì đúng lúc trông thấy người con dâu kia đang kéo quần lên, hoảng loạn đi từ đằng sau ra phía trước, vừa nhìn thấy ta thì đỏ cả mặt.
Ta lập tức hiểu ra - người nhà này có thể nói là keo kiệt đến cực hạn - thứ bài tiết ra cũng phải gom góp ở vườn rau xanh đằng sau, giữ lại làm phân bón.
Có điều, với vị trí của nhà này, mặt dương cao, mặt âm ít, chính là tướng âm thịnh dương suy, trong nhà là đàn ông làm chủ, phụ nữ đứng ở bên cạnh, thấy người con dâu này co rúm run lẩy bẩy, lại không hỏi được gì từ cha con lão La, có lẽ có thể hỏi người con dâu này một chút.
Ta bèn ho khan một tiếng:
"Đại tỷ, trong nhà có tiền như vậy còn bắt ngươi phải sống những ngày tháng vất vả thế này cùng họ, cũng ấm ức lắm nhỉ."
Con dâu không ngờ rằng ta lại đáp lời nàng, nhất thời có dáng vẻ vừa mừng vừa lo, lắp bắp nói:
"Đâu…đâu có đâu, có thể cho ta ăn miếng cơm no, là ta mang ơn lắm rồi! Gì mà tiền với không tiền, nếu không có cha chồng và chồng ta, có lẽ ta đã chết đói từ lâu rồi."
Cẩn thận quan sát, ta còn nhìn ra thái dương của người con dâu này không cao, xuất thân bần hàn, có thể cha mẹ ruột đã không còn, hỏi tiếp mới biết hóa ra là trẻ em miền núi chạy nạn, lang thang đến trong thành phố, được La Bàn Tử nhận nuôi, đến bây giờ vẫn chưa có hộ khẩu.
Hay lắm, xã hội nào rồi mà còn có con dâu nuôi từ bé chứ?
Ta bèn tiếp tục hỏi con dâu, đúng rồi, nhà các ngươi có tiền như vậy là nhờ kinh doanh gì thế?
Con dâu lại biết rõ phương diện này như lòng bàn tay:
"Cha chồng và chồng ta đều rất có bản lĩnh, thu lại rác rưởi, mấy ngày trước bán thùng giấy còn kiếm được không ít đó, đúng rồi, thỉnh thoảng còn trộm thép, đúng lúc tiền sắt cũng về, cha chồng ta có bản lĩnh nhất, còn nhặt được một cái máy ép dầu, lên xưởng thức ăn gia súc ở bên cạnh là có thể ép dầu..."
Nghe có vẻ thật sự là làm đủ thứ, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Cũng thật là mỗi người một cách sống, rốt cuộc là La Bàn Tử giữ những số tiền đó để làm gì, sống không muốn mang ra, chết không thể mang theo.
Nghe một chuỗi không rõ đầu đuôi, ta dứt khoát hỏi con dâu:
"Đúng rồi, đại tỷ, cái người mọc sừng dài trên đầu ấy, có phải ngươi có chút ấn tượng gì đó đúng không?"
Con dâu nghe thấy ta hỏi chuyện này thì lập tức tỉnh táo lại:
"Sư phụ ngươi đúng là cái gì cũng biết, làm sao ngươi nhìn ra được thế?"
Ta lập tức vui mừng, bèn bảo con dâu nói thử cho ta nghe, rốt cuộc đó là người như thế nào?
Lúc này con dâu nói với ta:
"Ta cũng không biết, có điều, ta từng thấy ở một nơi."