Đột nhiên, quỷ ôn dịch vào sau thấy tiên phong bị ta giết chết, gió lạnh vù vù thổi qua, vô số quỷ ôn dịch nhào về phía ta.
Ách Ba Lan thấy thế, hắn rút roi kim ti ngọc vĩ trên eo ra quất đám quỷ ôn dịch, cùng với tiếng xé gió sắc bén, đại quân quỷ ôn dịch trên không chia năm xẻ bảy.
Lần này thật sự chọc giận quỷ ôn dịch đến sau, chúng lập tức quấn lấy bọn ta.
Vốn dĩ Trình Tinh Hà còn định lôi bọn ta chạy đi, nhưng vừa thấy bọn ta bị quỷ ôn dịch nhằm vào, coi như không thoát ra được rồi, hắn chỉ đành chửi thề một câu rồi vung sợi dây đỏ ngâm máu chó ra, bọc đánh đám quỷ ôn dịch:
“Tiên sư nhà nó chứ, có chết thì cùng chết.”
Không chỉ có vậy...Ta thấy thần khí của Quế Hoa nương nương ngăn cản ở cổng thành phố đã bị phá vỡ hoàn toàn, toàn bộ quỷ ôn dịch tràn vào trong thành phố.
Tà khí xuất hiện sau lưng, hẳn là quỷ ôn dịch đến báo tin lại đến đây:
“Nương nương nói, các ngươi không thể ngăn cản được, lang quân hãy mau chóng trốn đi.”
Ta ngưng khí vào cổ họng, nói quỷ thoại:
“Nương nương khôi phục thế nào rồi?”
Giọng nói ấy thở dài:
“Nương nương bị thương nghiêm trọng, đến bây giờ cố lắm cũng chỉ có thể hàng linh.”
Ta biết ngay là vậy mà.
Ta nói tiếp:
“Nếu là vậy, bọn ta là thiên sư, kiểu gì cũng phải giúp một tay, ngươi nói lại với nương nương, nói ta sẽ cố gắng, liệu sức mà làm.”
Giọng nói ấy thoáng chần chừ một lát rồi mới nói nhỏ:
“Lang quân đã quyết ý thì tiểu nhân cả gan giấu nương nương, lén nói cho lang quân biết, lần này quỷ ôn dịch đến để báo mối thù bị áp chế ngày thường, khí thế hung mãnh, thủ lĩnh của chúng cực kỳ lợi hại. Lang quân phải coi chừng một tên quỷ ôn dịch búi tóc hình chày và xăm mình, mà nhược điểm của tên thủ lĩnh ấy nằm ở đôi mắt.”
Đôi mắt?
Ta ngưng khí vào mắt, đích xác thấy một luồng thanh khí sáng rực trông rất đặc biệt giữa vô số tà khí, tướng mạo giống hệt quỷ ôn dịch tùy tùng miêu tả.
Đó chính là thủ lĩnh.
“Có thể thủ vững cổng thành phố trước khi trời sáng, đẩy lùi quỷ ôn dịch thì năm nay sẽ bình an.”
Trình Tinh Hà lập tức kêu than:
"Giờ mới vừa tối, bao giờ mới qua một đêm?"
Ta nhìn kỹ, chỉ thấy ôn quỷ kia ngồi vững vàng ở giữa đám ôn quỷ, quả thật giống như đang ra lệnh.
Sau đó ôn quỷ nhào về phía chúng ta như vỡ đê, ta nhặt thước Huyền Tố lên, xoay cổ tay, chặt đứt một loạt ôn quỷ thành hai nửa.
Ôn quỷ không giống người chết bình thường - trên người chúng có một loại âm khí rất quái lạ, hễ tới gần là lạnh run lẩy bẩy, hơn nữa, sau khi cơ thể bị đánh tan như bông rách còn tỏa ra một mùi thối, ngửi vào sẽ khiến người ta toàn thân khó chịu.
Ôn quỷ và chướng khí xen lẫn với nhau nhào tới, chúng ta cũng giống như bị trúng độc nhẹ, có chút cảm giác choáng váng. Nếu không có xương bồ trên người, không chừng đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa bị ôn quỷ tấn công, trước hết đã bị trúng độc chướng khí mà chết.
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan đã bắt đầu ho khan.
Mà trước mắt, Quế Hoa nương nương vẫn đang liều mạng chống cự, nhưng vẻ mặt nàng đã ngày càng yếu ớt.
Cứ tiếp tục kéo dài như vậy cũng không có lợi cho chúng ta, bắt giặc phải bắt vua trước, để tiết kiệm thời gian, phải bắt tên đầu đàn kia mới được.
Thế là ta ra hiệu bằng mắt cho Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà, bảo họ yểm hộ cho ta, ta muốn xông đến chỗ trong nhất.
Sợi dây đỏ cẩu huyết của Trình Tinh Hà "chiu" một tiếng thu lại:
"Ngươi chán sống rồi đúng không? Đỡ còn không đỡ được, ngươi còn muốn vào đại bản doanh của ôn quỷ chịu chết?"
Ta nín một hơi chặt đứt năm sáu con ôn quỷ:
"Tiếc con thì không bắt được sói, chỉ dựa vào ba người chúng ta, ngươi cảm thấy có chống đỡ nổi không?"
So với việc chết dần chết mòn vì kiệt sức, thà rằng làm một nhát, liều mạng.
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan nghe vậy thì thấy cũng có lý, liếc nhìn đối diện một cái, lúc này Trình Tinh Hà mới nói:
"Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng có chết ở nơi này đó, đừng để mấy cô vợ của ngươi thành quả phụ."
Người cầm tinh con rồng sống lâu - vả lại, tôi làm gì có nhiều vợ như vậy?
Vì Tiêu Tương, ta phải sống sót trở về.
Thế là mấy người chúng ta bàn bạc với nhau, sợi dây đỏ cẩu huyết của Trình Tinh Hà cũng nằm vắt ngang ở cổng thành giống như dây làm ngựa vấp ngã, trực tiếp cắt đứt vài con ôn quỷ tranh lên trước, nhân cơ hội này, Ách Ba Lan vắt cây roi Kim Ti Ngọc Vĩ lên cành cây của một cây hoa quế già mấy trăm năm ở bên cạnh cổng thành, một cánh tay ôm lấy ta, một chân đạp ở trên cành cây, bay vút lên giống như Tarzan, vượt lên trên đầu ôn quỷ, trực tiếp đưa ta lên phía trên bầy ôn quỷ.
Gió đêm lướt qua tai ta, vô số bông hoa quế màu vàng bay xuống theo cơn gió này, hoa thơm ngát rơi đầy đầu chúng ta, Ách Ba Lan muốn đi xuống cùng ta như một điều đương nhiên:
"Ca, chúng ta chuẩn bị nhảy nhé."