Ta đổi tay bắt lấy cánh tay hắn, tự mình nhảy xuống, tiện thể đạp hắn một phát, dây Kim Ti Ngọc Vĩ đu đưa mang hắn trở lại nơi bắt đầu:
"Ách Ba Lan, trở về giúp Trình Tinh Hà, bên kia quan trọng hơn bên này!"
Cân nặng của Ách Ba Lan rất nhẹ, lần này bị ta đạp trở về, hắn lập tức cuống lên:
"Ca!"
Dây đỏ cẩu huyết của Trình Tinh Hà không chịu được nữa, cất giọng hét lên:
"Ranh con đừng gào khóc tang nữa, mau tới giúp một tay!"
Vừa dứt lời, "Phựt" một tiếng, dây đỏ cẩu huyết vắt ngang của hắn bị đứt, một đám ôn quỷ vọt vào như vận động viên thi chạy xông tới vạch đích.
Ta cũng chẳng lo được cho họ nữa, cơ thể rơi vào đại bản doanh của ôn quỷ, cảm giác này giống như bị nhấn chìm trong chướng khí, ngực bị đè nén, gần như hít thở không thông.
Vô số ôn quỷ dán lên người ta, cảm xúc đó thì khỏi phải nói - ướt đẫm, lạnh buốt, nhớp nhúa, giống như tóc của một đám thủy quỷ.
Ta xé kéo đám tóc thủy quỷ bên người ra mới nhìn thấy rõ thủ lĩnh của ôn quỷ đang ở đâu, lấy hành khí của Lão Hải ra, vừa tiếp túc với hành khí của thước Huyền Tố thì xẹt ngay về phía những ôn quỷ này.
Ôn quỷ chỉ tập trung chen vào trong cổng thành, không ngờ ta lại rơi từ trên trời xuống, nhất thời bị ta bổ không ít, vượt qua những âm khí lạnh lẽo kia, ta nhìn thấy tên thủ lĩnh kia ở ngay chỗ cách ta không xa.
Bây giờ ta trúng chướng khí trên người ôn quỷ, đoán chừng dương khí ở mệnh đăng đã tắt mất một nửa, trước mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng - trong quyền thuyết, khi sắp chết con người sẽ có được âm dương nhãn trong một thời gian ngắn ngủi, vì con người bị âm khí xâm nhập đồng hóa.
Ôn quỷ đó ở giữa bầy ôn quỷ như thể hạc giữa bầy gà.
Chiều cao của nó xấp xỉ Giang Thần, chắc cũng phải trên dưới 1m9, trên người quấn quần áo có hình thù cổ quái, lộ ra nửa bả vai, trên bả vai là các loại hình xăm kỳ lạ.
Còn da của nó cũng giống như ác quỷ trong miếu Thành Hoàng, là màu xanh.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thứ này rõ ràng như vậy.
Mà tầm mắt của nó đã lạnh lùng dừng ở trên người ta.
Còn một lượng lớn ôn quỷ ở bên cạnh cũng như cảm nhận được tầm mắt của nó, tất cả chợt bất động, đồng loạt quay đầu, toàn bộ nhìn ta chằm chằm.
Lần này, ta nhìn mà toàn thân nổi đầy da gà, còn thủ lĩnh của ôn quỷ thì nhẹ nhàng nâng tay lên, đám ôn quỷ kia lập tức đồng loạt nhào về phía ta.
Địch ta chênh lệch quá lớn, chúng mỗi con nhổ một miếng nước bọt cũng đủ để dìm chết ta.
Ta nhanh trí ngồi xuống nằm xuống đất, trước mắt lập tức đen kịt một màu, chắc là bị ôn quỷ chôn mất rồi.
Có điều, ôn quỷ không giống đồ vật ở dương gian, không hề có trọng lượng, nhân lúc chúng tụ tập với nhau để tìm ta, ta lập tức vọng khí, tìm được một nơi có âm khí yếu, vung thước Huyền Tố lên, đột nhiên xông qua đó.
Dưới sát khí của thước Huyền Tố, vô số ôn quỷ thăng thiên giống như pháo hoa, ta vận đủ hành khí, trực tiếp thoát ra từ lỗ hổng mà lúc nãy đánh ra được, xông về phía thủ lĩnh của ôn quỷ.
Thủ lĩnh ôn quỷ ngang nhiên nhìn ta chằm chằm, như thể có hứng thú với ta, duỗi tay một cái định bắt ta lại, nhưng sát khí của thước Huyền Tố xông qua đó, trực tiếp đánh bay tay nó.
Thủ lĩnh ôn quỷ bắt hụt, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm nghi ngờ không thôi, ta loáng thoáng nghe thấy nó nói một câu:
"Rồng?"
Không sai, thước Huyền Tố đúng là được làm từ sừng rồng.
Ta nhân cơ hội này nhào về phía nó.
Nhưng lần này, cổ tay chợt đau đớn, lúc này ta mới nhìn thấy, tên thủ lĩnh ôn quỷ kia đã nắm lấy cổ tay ta, mà biểu cảm của nó cũng trở nên mừng rỡ:
"Được..."
Toàn thắn lập tức tê dại, sao thế, chẳng lẽ đúng lúc nó muốn ăn rồng?
Một cơn lạnh lẽo kéo tới từ cổ tay, cánh tay đó lập tức bị đông cứng không còn tri giác.
Không dùng được cổ tay đương nhiên sẽ không cầm được thước Huyền Tố, thấy thước Huyền Tố rơi khỏi tay, ta vận đủ hành khí, cướp lại thước Huyền Tố bằng tay trái, cắt vào tay của thủ lĩnh ôn quỷ.
Thước Huyền Tố cắt những ôn quỷ khác sẽ đứt ngay lập tức, nhưng...đánh vào trên người thủ lĩnh ôn quỷ lại giống như đánh vào tường đồng vách sắt, trái lại còn chấn động đến nỗi gan bàn tay ta vừa tê vừa đau.
Thủ lĩnh ôn quỷ này còn có thể đao thương bất nhập?
May mà thủ lĩnh ôn quỷ vẫn bị đau, lập tức nhíu mày, hình như bực mình rồi, nhưng nhân lúc nó bực mình, ta lập tức rụt tay phải về.
Nhưng cả cánh tay phải đã bị âm khí làm cho đông cứng, vốn không thể dùng sức được.
Thủ lĩnh ôn quỷ ngước mắt nhìn chòng chọc vào ta, sau đó nhào về phía ta.
Ta nghiêng người tránh thoát, nhìn chằm chằm vào mắt của thủ lĩnh ôn quỷ.
Con mắt của nó lớn chừng chén trà, màu nâu nhạt, lúc nhìn chằm chằm người khác thì sáng ngời có thần.