Ôn quỷ tay sai trong miếu Hoa Quế nói từng nói, nhược điểm của nó là ở đôi mắt.
Vậy thì ta sẽ đánh về phía mắt nó!
Thế là ta chuyển hướng của thước Huyền Tố, quét ngang về phía mắt nó, sát khí nổ lên, thủ lĩnh ôn quỷ không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
Nói ra, sát khí của thước Huyền Tố lớn như vậy, thật sự chỉ đơn giản là một cái sừng rồng thôi sao? Chủ nhân trước kia của nó là ai? Dùng nó làm gì?
Giờ cũng không phải là lúc thất thần để nghĩ chuyện này, ta bắt lấy cơ hội này đuổi tới, quay đầu sắc bén của cây thước lại, một thước muốn xuyên thẳng qua con mắt của nó.
Nhưng không ngờ rằng, ngay tại giây phút ngắn ngủi này, bỗng nhiên có ôn quỷ chạy tới, dùng cơ thể của mình chặn lấy một thước này.
"Phụt" một tiếng, con ôn quỷ kia lập tức tỏa ra mùi thối, tan thành mây khói, còn thủ lĩnh ôn quỷ nhân cơ hội này lùi về phía sau mấy bước.
Hơn nữa...nó cũng ý thức được sự nguy hiểm vừa rồi, vẻ mặt thẹn quá hóa giận!
Lần này...không ổn rồi.
Quả nhiên, nó vung tay lên, vô số ôn quỷ cuồn cuộn mà đến. Nhưng ngoài dự liệu, chúng vô cùng thông minh, biết cùng nhau tiến lên không có tác dụng, thế là chia ra hành động, có con giữ chặt tay ta, có con kéo chắn lại, sự lạnh lẽo không ngừng truyền từ tay chúng sang người ta, lạnh đến nỗi toàn thắn gần như đông cứng.
Thủ lĩnh ôn quỷ thấy ta bị đông cứng, lúc này mới chậm rãi đi tới, giơ một tay lên túm lấy cổ của ta.
Giá lạnh bùng nổ từ trên cổ, luồng sức mạnh cực lớn đó siết chặt lại, trong nháy mắt ta đã không thở nổi.
Nó muốn giết chết ta.
Còn những con ôn quỷ khác thấy thế cũng vội buông lỏng tay ra, để thủ lĩnh ôn quỷ độc chiếm ta.
Ta chỉ chờ có giây phút này!
Vừa rồi, khi những con ôn quỷ kia giữ chặt tay chắn, ta cố ý chuyển hết hành khí đến tay trái, là vì giữ cho tay trái có thể linh hoạt.
Quả nhiên chúng cho rằng toàn thắng đều đã đông cứng nên buông lỏng cảnh giác.
Ngay lúc cái miệng rộng của thủ lĩnh ôn quỷ mở ra, muốn nuốt chửng đầu ta, tay trái của ta nhanh chóng xoay chuyển, dùng tốc độ nhanh nhất trần đời này, dứt khoát cắm một đầu thước vào trong hốc mắt trái của ôn quỷ.
…
Xích Huyền Tố cực kỳ trơn tru, đâm thẳng vào, một luồng khí lạnh chạy dọc theo xích Huyền Tố rồi nổ tung, như thể cắm vào một khối băng ngàn năm.
Chỉ nghe thấy ôn quỷ đầu đàn gầm lên một tiếng, bàn tay đang nắm chặt lấy tay ta liền thả ra ngay lập tức, luồng khí lạnh lúc này lại bắt đầu tràn vào phổi...luồng khí độc này đúng thật là vừa lạnh lẽo lại vừa có mùi, nhưng đối với ta bây giờ, nó còn dễ ngửi hơn bất kỳ mùi hương nào khác. Sống lại rồi...
Nhưng ta còn chưa kịp lấy thở phào, trước mặt liền cảm giác một luồng tà khí chợt bùng nổ, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên. Chỉ thấy ôn quỷ đầu đàn đưa một tay lên che mắt trái, khí lạnh không ngừng phả ra từ kẽ ngón tay, nhưng con mắt vẫn mở to tràn đầy tức giận, ngoan cố nhìn chằm chằm vào ta.
Nó hoàn toàn làm cho ta cảm thấy cực kỳ bực mình…
Sau đó, thân hình to lớn của nó đột nhiên tiến lại gần, toàn thân ta gần như sắp bị đông cứng vì lạnh, động tác cũng không còn nhạy bén như lúc bình thường nữa, vậy nên lần này ta liền bị nó quật ngã xuống đất, còn đôi chân màu xanh của nó thì giẫm lên lồng ngực ta một cái.
Một cơn đau đớn vô cùng kịch liệt liền ập tới, xương ngực cùng xương sườn giống như muốn nứt ra, cổ họng chợt thấy tanh tưởi, không khỏi cắn chặt răng...Chẳng lẽ cuối cùng số phận của ta đã định sẵn là bị thứ này giẫm chết sao?
Chết kiểu này thật sự quá vô ích rồi!
Nhưng vào lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng - lẽ ra nó sẽ phải dùng chân đạp xuống tiếp, giẫm lên đến mức đạp thủng bụng của ta thì mới chịu dừng lại, nhưng tại sao lúc này vẫn còn chưa chịu động chân vậy?
Ngẩng đầu lên, ta liền ngây người trong giây lát, chỉ thấy một người không biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện, chặn lại cái chân mà con quỷ đang sắp giẫm xuống.
Nhìn từ phía sau thì thấy là một bóng dáng rất đẹp, trên người mặc một bộ hán phục cổ trang màu vàng nhạt - giống hệt chiếc váy được mặc trên bức tượng Quế Hoa Nương Nương!
Không sai...Trên người nàng xuất hiện một luồng thần khí mờ nhạt!
Ta nhân cơ hội này, lập tức lăn ra khỏi chân của ôn quỷ đầu đàn, vừa ngẩng đầu nhìn lên, trái tim ta lập tức thắt lại.
Luồng thần khí trên tấm lưng xinh đẹp đó càng ngày càng mờ dần, gần như sắp trở nên vô hình - nàng đã cố gắng hết sức để chặn trước mặt ta, dường như đã cạn kiệt tất cả sức lực còn lại của nàng.
“Chạy mau…”
Ta nghe thấy một giọng nói đang trở nên vô cùng kỳ ảo, rất giống với giọng nói của Tiêu Tương và A Mãn, nhưng so với họ thì lại có mùi vị trần tục hơn một chút, càng giống với người bình thường hơn, giọng điệu ấm áp nói:
“Nguy hiểm lắm.”
Bản thân nàng cũng đã thành ra như vậy rồi, mà vẫn còn chạy đến để cứu ta...