Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 762 - Chương 762: Phong Thần Bảng

Chương 762: Phong Thần Bảng

Trình Tinh Hà lập tức kéo ta lại:

“Nếu ngươi không muốn Quế Hoa nương nương này bị Lôi công gia bổ chết thì đừng ép nàng tiết lộ thiên cơ...ngươi và người của ngươi cũng không phải người thường, nói ra tương lai của các ngươi thì có thể yên bình được sao?”

Đúng, dù là chúng ta đi xem bói cũng không thể xem hết số, chứ đừng nói Quế Hoa nương nương là người nhận hương hỏa, nếu nói ra sợ rằng sẽ phạm luật trời.

Ta nhanh chóng ngăn cản, nói không cần phải nói, kiếp nạn này ta sẽ cẩn thận.

Lúc này giọng nói ấm áp kia mới thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích nói ta có trái tim nhân hậu, quả đúng là minh chủ.

Minh chủ cũng không dám, ý của ta giống như Trình Tinh Hà, tên kia đúng là một tên hôn quân.

Áp chế Tiêu Tương cũng là lệnh của hắn, chắc chắn có người châm ngòi bên tai...Hà Lạc ư?

Thù của Hà Lạc, ta cũng không quên.

Đúng lúc này, phía đông bắt đầu hiện lên ánh mặt trời, sắc trời dần dần sáng lên.

Cuối cùng ôn dịch năm nay cũng xem như vượt qua, sang năm ôn quỷ kia lại đến, vậy thì Quế Hoa nương nương cũng được nghỉ ngơi dưỡng sức, có thể tự mình đối phó.

Trình Tinh Hà nói rất đúng, tai họa này đều do La mập kia, cũng không biết hắn thế nào rồi.

Dù sao ngay từ đầu ta đến vì chuyện của La mập, lập tức hỏi Quế Hoa nương nương muốn xử trí con hàng kia thế nào?

Giọng nói ấm áp đó lại có vẻ hơi xảo quyệt:

“Chủ thượng cảm thấy hứng thú thì qua xem sẽ biết thôi.”

Nữ quỷ ăn thóc nói Quế Hoa nương nương có tính tình tốt, đúng là không sai...La mập hại Quế Hoa nương nương đến mức ấy, suýt nữa thì liên lụy đến người cả một tòa thành, đáng nhẽ ra dù trừng phạt hắn điều gì cũng là nhẹ.

Chúng ta cũng cáo biệt Quế Hoa nương nương rồi vào thành.

Kết quả vừa vào thành chỉ thấy bên trong nhộn nhịp, đều là người...Một người cầm một bó cây xương bồ, vui mừng hớn hở như nàng dâu nhỏ trở về nhà mẹ đẻ vậy.

Đường phố đầy mùi cây xương bồ.

Đương nhiên cũng có một số người ôm cây xương bồ không ngừng ho khan, chắc là đang tán dóc gì đó, không treo xương bồ hay lén lút ra cửa nên gặp chướng khí.

Đi theo đám người đến nhà La mập, chỉ thấy đầu Tiểu La đầy mồ hôi, đang phát tiền cho mọi người, mọi người nhận tiền thì vui mừng, có mấy người còn đứng đó hát nghêu ngao.

Mà sau cuộc vui ấy, trong phòng có tiếng khóc.

A đúng rồi, chắc hẳn ba bước say đã mất đi hiệu lực, La mập đã tỉnh.

Rướn cổ nhìn chỉ thấy La mập vẫn nằm trên đệm hành quân, duỗi cổ khóc lóc:

“Tiểu súc sinh không có lương tâm nhà ngươi, cầm tiền của ta cho người khác, ngươi cứ cắt thịt của ta đi, cắt thịt cũng không đau bằng lấy tiền…”

Nhưng mà chúng ta đã nhìn ra mấy bong bóng lớn trên người La mập đã biến mất không ít, người cũng không còn thối như trước, có thể thấy đang chuyển biến tốt đẹp, cũng không biết có phải vì Quế Hoa nương nương thần khí tiêu tán, tự lo cũng không xong nên không thèm quan tâm hắn hay không.

Tức phụ nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng, nhưng bạn già La mập lại xoay người, tát vào đầu hói của hắn:

“Vất vả lắm mới chữa khỏi được bệnh lạ này của ngươi, còn ở đây kêu ca, ta thấy ngươi thật sự muốn làm chuột cho mèo ăn rồi...Vì tiền mà mạng cũng không cần.”

La mập đau lòng, cả người run rẩy, khóc như nhà có tang:

“Tiền của ta đó, ta cực khổ tích góp tiền cả đời, ta đây đã tạo nên nghiệt gì, cưới một lão nương bại gia, sinh một đứa con trai bại gia…”

Tiểu La nhìn thấy ta, cực kỳ vui vẻ, vội nói:

“Đại sư, ngài đã tới rồi, ngài xem cha ta đã chuyển biến tốt rồi, đa tạ ngài!”

Ta khoát tay:

“Nói được làm được.”

Chờ Tiểu La rải hết tiền một lúc lâu, sau khi xem sổ sách, đây đúng là thiên mệnh...Vứt toàn bộ tài sản La mập tích góp cả đời ra ngoài, không hơn không kém.

Cuối cùng họ cũng giống như mấy người nghèo kia, trở thành gia đình nghèo rớt mồng tơi chính hiệu.

Tiểu La lấy tử kim chùy ra cho ta, còn ký hợp đồng, bảo ta đem nó đến cho Cố Qua Tử, giữ gìn miễn phí.

Ta thay Cố Què Tử cảm tạ họ, La mập biết những chuyện này có liên quan đến chúng ta, chửi bới chúng ta, nói mới cho chúng ta uống rượu đại bổ, chúng ta lại vong ân phụ nghĩa, ném hết tiền của hắn, không tốt lành gì, dù có chết cũng phải đào nhà chúng ta lên.

Trình Tinh Hà nhịn không được nói:

“Phá tiền của hắn còn khiến hắn khó chịu hơn giết cha hắn.”

Bạn già tiễn chúng ta, nghe xong lời này, nhịn không được thở dài:

“Lão La chúng ta tham tiền, nhưng...Thực ra hắn cũng không xấu.”

Trình Tinh Hà vô cùng bất mãn:

“Vậy mà còn không xấu ư? Vậy ta cũng có thể lên Phong Thần Bảng.”

Lúc này bạn già mới nói cho chúng ta biết, La mập này tham tiền thật ra là vì cha hắn.

Bình Luận (0)
Comment