Tuy tướng mạo La mập xấu xí, nhưng tổ tiên xuất thân từ gia đình giàu có, tòa nhà có đá tử kim này là do tổ tiên giàu có nên cố ý nhờ người xem cho, nói rằng sống ở nơi này, đất sinh tử kim, vạn sự như ý, con cái học hành, khảo hạch dỗ cao.
Nhưng đến đời cha của La mập, vì thời đại nên gia cảnh suy sút, cha của La mập là văn nhân trói gà không chặt, không có cách nào khác đành nghe theo đề nghị của bạn bè, bắt đầu học kinh doanh.
Kết quả bán ruộng đất đi làm vốn thì lại bị người bạn từ thuở nhỏ lớn lên bên nhau lừa hết tiền, còn nợ nần chồng chất, chủ nợ đến nhà đập nhà, mang hết quần áo dày cho mùa đông đi.
Ngày hôm trước người một nhà còn mặc áo gấm lụa là, hôm sau đến cả một hạt gạo để nấu cũng chẳng có.
Cha của La mập nhìn con trai gào khóc vì đói, quyết định kiểu gì cũng không thể để con chết đói, vì thế hắn cắn răng đến bến tàu làm phu khuân vác.
Đôi tay của hắn vốn dùng để viết chữ vẽ tranh, lần này làm việc nên phồng rộp hết cả, nhưng hắn vẫn dùng đôi bàn tay đầm đìa máu, mang mấy chiếc bánh bao trắng về cho La mập.
Đến tận bây giờ La mập vẫn còn nhớ rõ, khi đó cha hắn thở dài, nói bây giờ đã biết thế nào gọi là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hắn rồi.
Câu nói ấy ăn sâu bén rễ vào tâm trí của La mập.
Mà với tình trạng cơ thể của cha hắn, công việc tốn thể lực không làm được bao lâu đã ngã bệnh, không đứng lên nổi, đành phải dẫn theo La mập đi ăn xin. Trước kia La mập là con nhà giàu, trong nhà có nhiều nha đầu tiểu tử để sai bảo, nay những người này trông thấy hai cha con La mập thế mà đã rơi vào cảnh hành khất trên đường phố thì chạy đến trước mặt họ vỗ tay cười to, nói họ là đồ hút máu của thời đại phong kiến, đáng lẽ ngày này phải đến từ lâu rồi!
Có người muốn cho họ chút tiền, nhưng những kẻ thích xen vào chuyện người khác ngăn cản, nói đó là lão gia với thiếu gia, ai thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của các ngươi?
La mập không hiểu, trước kia họ cung kính hầu hạ mình, mà nhà mình cũng quan tâm tôi tớ, tự thấy đối đãi với họ không có chỗ nào không tốt, nhưng vì sao hôm nay mình ra nông nỗi này, họ lại là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng?
Người không có tình cảm, người chỉ biết tiền thôi.
Đứng ở vị trí càng cao thì khi ngã càng đau, những người đó sẽ cười càng to. Đều là con người như nhau, tại sao có người được hưởng thụ cơm ngon áo đẹp, có người từ nhỏ lại phải hầu hạ đối phương? Họ bất mãn đã lâu, hiện giờ thấy những người ở vị trí cao cũng đứng ngang vị trí của họ, thậm chí còn không bằng họ, cho nên mới vui vẻ.
La mập không muốn sống cuộc sống thế này nữa.
Cha hắn không kiếm được miếng cơm bỏ bụng, sắp phải chết đói rồi, La mập dập đầu vái lạy khắp nơi, đến nỗi toác đầu chảy máu, nhưng vẫn không xin được thức ăn.
Lúc sắp chết, cha hắn nói, đời này ngươi đừng tin người nào cả, chỉ cần tin vào tiền thôi.
La mập không chảy nước mắt, hắn chỉ gần đầu, nói nhớ kỹ rồi.
Cuối cùng có người thấy La mập đáng thương, nhỏ giọng nói, ngươi về nhà các ngươi, đến góc tây bắc đào ra được thứ gì thì ném xuống sông, thế là được.
La mập không biết người nọ, hỏi hắn thế là có ý gì?
Người nọ nói cho hắn biết, mấy năm trước người này tận mắt nhìn thấy bạn của cha La mập chôn đồ vật trong sân nhà họ, về sau nhà họ dần lụn bại.
La mập định cảm ơn, nhưng khi ngẩng đầu lên thì người nọ đã biến mất.
La mập lập tức về nhà đào sân, quả nhiên đào được thứ gì dưới đất lên, là một cái phễu.
Vị trí ấy là tài vị, cái phễu được chôn ở tài vị thì dù nhà này có phong thủy đẹp đến mấy cũng suy sụp.
La mập ném phễu đi, đúng là tình hình trong nhà bắt đầu khởi sắc, nhưng hắn vẫn nhớ mãi câu nói của cha mình, hắn không tin gì khác ngoài tiền.
Hắn tích tiền là vì sợ con cháu sẽ gặp chuyện giống như mình, họ cũng bất lực như mình khi trước.
Thảo nào…Bây giờ có thể xem như La mập dùng tất cả tài sản để chuộc tội.
Thật ra, nhiều chuyện trên đời đều đã được số trời sắp đặt, càng coi trọng, có lẽ càng nhanh mất đi.
Mà cái phễu kia...Ta suy đoán, chẳng lẽ nó cũng là một phương pháp của Yếm Thắng môn?
Ta trở lại mặt tiền cửa hàng của Cố thọt, hắn mừng rỡ sờ búa tử kim, lập tức bắt tay vào sửa Thất Tinh Long Tuyền cho ta.
Ba người bọn ta mệt mỏi cả đêm, cuối cùng đánh một giấc ngon lành ở cửa hàng của Cố thọt.
Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, ta nghe thấy Cố thọt nghe điện thoại:
“Thiên thụ? Yếm Thắng môn đang tìm đồ? Tìm cái gì? Hả, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai, Tiêu Khí môn bọn ta! Tên nhãi ranh nhà ngươi, đừng có mà gộp ta lại với đám khốn nạn đó!”