Một luồng hắc khí thình lình mọc lên từ mặt đất, chia cắt phố mua bán thành hai nửa như con sông phân định ranh giới nước Sở và nước Hán, cửa hàng quần áo ở dãy đối diện sáng ngời như dương diện, còn bên bọn ta bị âm khí bao trùm, biến thành âm diện.
Nói cách khác, toàn bộ vận may của bên bọn ta đều nghiêng hết về phía cửa hàng quần áo, khách hàng theo bản năng sẽ không thích nơi dày đặc âm khí như chỗ bọn ta, tất nhiên sẽ không muốn sang đây, càng khỏi phải nói đến bị ma quỷ phá rối.
Không thể có chuyện phố mua bán vô cớ thay đổi được, có người sửa lại phong thủy ở chỗ bọn ta.
Hơn nữa...Ta nhìn kỹ, người sửa phong thủy rất cao minh, ta chỉ có thể phát hiện phong thủy bị động tay động chân, như cái phễu ở tử kim địa của La mập, nhưng lại không nhận ra bị sửa đổi ở chỗ nào.
Không phải ta khoác lác chứ ở phương diện phong thủy ta cũng coi như kế thừa tinh túy từ ông lão, từ khi vào nghề đến nay chưa từng gặp được đối thủ, đây là lần đầu tiên không biết xử trí thế nào.
Người giở trò là một kẻ khó chơi.
Ta đang định nhìn kỹ hơn thì Cao lão sư đứng bên dưới gọi ta, nói là Tiểu Ngũ ở tiệm giày đến.
Ta vội vàng leo xuống, quan sát Tiểu Ngũ một lượt rồi cau mày, mắt hắn có quầng thâm đen, khí sắc rất kém, ba mệnh đăng chập chờn chực tắt, đúng là dấu hiệu bị âm khí tấn công.
Tên đầy đủ của Tiểu Ngũ là Ngũ Thiệu Hồng, mở tiệm giày ở phía tây phố mua bán, bọn ta trạc tuổi, mỗi khi rảnh rỗi thường hay chơi cờ tướng với nhau.
Hắn nhìn thấy ta thì lập tức túm lấy ta như thấy người thân:
“Bắc Đẩu ca, cuối cùng ngươi cũng về rồi, trời đất ơi, hôm qua ta suýt bị dọa chết khiếp đấy, ngươi mau chiêu hồn cho ta đi, ta mà còn sốt tiếp thì nhiệt kế ở nhà bọn ta nổ tung mất.”
Ta cũng đã nghe Cao lão sư nhắc đến chuyện hắn bị ma ám, bèn bảo hắn kể lại chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra tối hôm qua khu phố mua bán mưa to, một trận mưa thu lành lạnh, những cửa hàng khác đã đóng cửa chui vào ổ chăn, còn Tiểu Ngũ cầm sách dạy chơi cờ mải mê nghiên cứu, không chú ý trời đã tối, hắn vừa kéo cửa xếp xuống, quay đầu lại thì phát hiện một người phụ nữ đã vào trong cửa tiệm từ lúc nào không hay.
Người phụ nữ ấy rất đẹp, tuổi chừng hai mươi, mặc Hán phục màu đỏ thẫm, tóc búi kiểu vân kế, nhưng cả người ướt sũng vì trận mưa to, mái tóc đen dính lên khuôn mặt tái nhợt, trông yếu ớt đáng thương.
Tiểu Ngũ vội vàng kéo cửa lên, hỏi nàng mua giày à? Cứ việc xem giày, ta có cả giày thêu phối với Hán phục.
Cô gái ấy nói với hắn, cửa hàng của ngươi không có số đo vừa chân ta, trời mưa rồi nên không đi được, ta có thể ở đây trú mưa không?
Tính Tiểu Ngũ vô tư, lại là kiểu người nhiệt tình, hắn lập tức gật đầu nói không sao cả, ngươi ngồi đây đi.
Nói rồi Tiểu Ngũ bật đèn lên, tiếp tục nghiên cứu cờ tướng.
Dường như cô gái cảm thấy hứng thú với Tiểu Ngũ, nàng hỏi tại sao Tiểu Ngũ không về nhà, không có vợ sao?
Tiểu Ngũ xua tay nói muốn có lắm, nhưng mãi không tìm được.
Tiểu Ngũ nói thật, tuy Tiểu Ngũ là một chàng trai hoạt bát, nhưng lại được xem như lập dị trong giới xem mắt, từ Cao lão sư đến ông chủ tiệm đồ cổ, gần như tất cả cửa hàng trên phố đều từng giới thiệu bạn gái cho hắn, kỷ lục là xem mắt với bảy người liên tục trong một ngày, nhưng đều không có kết quả.
Cô gái kia nghe xong thì đỏ mặt, dường như rất vui vẻ, nàng lắp bắp nói, vậy thì tốt.
Tiểu Ngũ không nghe thấy thì thôi, vừa nghe nàng nói thế thì cảm thấy không vui, nghĩ thầm sao cơ, ngươi cười trên nỗi đau của người khác à?
Tức khắc thái độ của hắn dành cho cô gái này rất kém.
Mà cô gái lại không nhận ra, nàng nhìn Tiểu Ngũ nghiên cứu cờ tướng bèn lại gần, nhìn Tiểu Ngũ loay hoay mãi, nàng đỏ mặt nói:
“Ta cũng biết chơi cờ tướng.”
Tiểu Ngũ tỏ ra hờ hững:
“Ồ.”
Nàng nói tiếp:
“Hay là...Ta chơi với ngươi một ván, nếu ta thắng thì ta làm vợ ngươi, được không?”
Tiểu Ngũ cười khẩy:
“Tiểu Ngũ này chưa từng thua trên bàn cờ.”
Vì thế hai người bọn họ chơi một ván, tài chơi cờ của cô gái này giỏi không ngờ, Tiểu Ngũ thua.
Cô gái nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, vừa ngượng ngùng vừa rụt rè.
Tiểu Ngũ:
“Ván này không tính, chơi lại.”
Hai người bọn họ chơi cờ đến tận nửa đêm, Tiểu Ngũ chơi đến mức tẩu hỏa nhập ma nhưng vẫn không thể chuyển bại thành thắng.
Cô gái nhìn cơn mưa thu bên ngoài, nhỏ giọng nói:
“Hay là, chúng ta không chơi cờ nữa, làm gì khác đi…”
Tiểu Ngũ đang định nói không chơi cờ thì có thể làm gì? Nhưng hắn chuyển tầm mắt đi nơi khác, nhìn về phía tấm gương cho khách thử giày đặt đối diện, bỗng cảm thấy là lạ.
Hồi lâu hắn mới nhận ra: Không đúng, gương chỉ phản chiếu ta, sao lại không có hình ảnh của cô gái này?
Bộ Hán phục đỏ thẫm của nàng bắt mắt lắm mà!