Người làm ăn lâu năm xem khách rất chuẩn, biết rõ đối phương thật lòng muốn mua đồ hay làm gì khác.
Nhưng Tiểu Ngũ vẫn lắc đầu, nói đợt này phố mua bán rất bình yên, không thấy có người lạ nào đến cả.
Đang trò chuyện, bỗng có một người bước vào cửa hàng, ta cho rằng khách đến, nghĩ thầm khách hàng nào lại không bị âm khí ngăn trở, kết quả quay đầu lại thì thấy là người quen, bà chủ cửa hàng quần áo.
Bà chủ cửa hàng quần áo mới chuyển đến tháng trước, ta và nàng không quen.
Nàng vừa vào cửa hàng là bắt đầu quan sát xung quanh, hiển nhiên không phải đến để mua giày, mà nàng cứ nhìn cửa nẻo và kết cấu nơi này như đến xem nhà, như thể nơi này là nhà nàng vậy.
Tiểu Ngũ nhìn thấy nàng thì cau mày:
“Ngươi lại đến đây làm gì?”
Bà chủ cửa hàng quần áo không thèm nhìn Tiểu Ngũ:
“Ngươi mở cửa đón khách mà còn sợ người khác ghé thăm à? Thảo nào việc kinh doanh của ngươi càng ngày càng sa sút, ta khuyên ngươi mau chóng đổi nghề đi, nhường mặt tiền cửa hàng này lại cho ta, đừng có chiếm đất như chó già giữ xương vậy chứ.”
Nói thật, cửa hàng của Tiểu Ngũ nằm ở vị trí rất đẹp, nhưng hiển nhiên dạo này làm ăn bết bát, trên bàn chỉ có mì tôm, không có xúc xích dăm bông.
Bà chủ cửa hàng quần áo lớn hơn bọn ta ba tuổi, diện mạo cũng coi như ưa nhìn, nhưng xương gò má cao, mắt tam bạch, hai má hóp, cằm nhọn, khiến nàng trông có vẻ chua ngoa, không dễ chọc.
Hơn nữa, ta còn thấy được ấn đường của bà chủ cửa hàng quần áo bị bao phủ bởi một luồng hắc khí.
Đúng lúc này, vài công nhân của đội xây cũng vào cửa hàng, bà chủ cửa hàng quần áo chỉ cho họ, nói rằng ở đây cải tạo thành tường hoa, cửa sổ đổi sang phong cách Baroque, bên trong phá đi mở rộng không gian thành một căn phòng lớn, xếp kệ trưng bày quần áo, phải dùng giấy dán tường dạng lỏng mốt nhất hiện nay.
Nghe nàng nói cứ như cửa hàng của Tiểu Ngũ đã là vật sở hữu của nàng, sắp tu sửa nơi này thành cửa hàng quần áo của mình.
Tiểu Ngũ cũng không phải người dễ bắt nạt, hắn cản mấy người đó lại:
“Ai cho ngươi đến cửa hàng của ta sửa sang lại hả?”
Bà chủ cửa hàng quần áo cười khẩy:
“Của ngươi? Ngươi nhìn lượng khách của ta đi, ngày hôm nay cho đến bây giờ cửa hàng của ta đã kiếm được mấy chục nghìn rồi, mà ngươi nhìn cửa hàng của ngươi xem, ruồi cũng không thèm bay vào, hừ, ta chuyển đến đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, ta là người nóng vội, kết xuất mô hình trước không được à?”
Cửa hàng này do cha của Tiểu Ngũ để lại cho hắn, Tiểu Ngũ tức lắm, đuổi bà chủ cửa hàng quần áo và đội xây ra ngoài.
Bà chủ cửa hàng quần áo hừ lạnh:
“Không biết điều, không phải là đang lãng phí thời gian à? Để ta xem xem ngươi còn có thể cứng đầu cứng cổ được mấy ngày.”
Nói xong, nàng tiếp tục trao đổi việc trang hoàng với đội xây dựng.
Thì ra bà chủ cửa hàng quần áo làm ăn phát đạt, muốn mở thêm chi nhánh từ lâu rồi, nàng vừa ý vị trí cửa hàng của Tiểu Ngũ, bảo Tiểu Ngũ nhường lại cho mình, Tiểu Ngũ không đồng ý, nàng còn đến náo loạn hai lần, ông chủ cửa hàng mành rèm dại gái còn đến hùa theo. Thấy tất cả cửa hàng bên này gần đây làm ăn ế ẩm, nàng càng thêm phấn khởi, hôm nay dứt khoát dẫn đội xây đến, quả thực là khinh người quá đáng.
Nhưng đúng là dạo này việc làm ăn của Tiểu Ngũ không được tốt, cửa hàng trực tiếp bị ảnh hưởng bởi hình thức mua sắm trực tuyến, vốn dĩ đã ế khách, hai ngày nay dãy cửa hàng bên này lại chẳng có ma nào ngó ngàng, Tiểu Ngũ vẫn chưa kiếm đủ tiền để trả tiền thuê mặt bằng tháng này.
Chủ nhà ở khu phố bọn ta vốn có tiếng công chính nghiêm minh, dám khất nợ một tháng thì chắc chắn sẽ đuổi ngươi đi ngay, bà chủ cửa hàng quần áo đã đánh tiếng với chủ nhà nên mới không sợ gì cả.
Tiểu Ngũ càng nói càng giận:
“Bắc Đẩu ca, ngươi nói xem có phải năm nay là năm hạn của ta không, sao mà cứ gặp xui mãi thế.”
Năm tuổi của hắn chưa đến năm hạn Thái tuế, chẳng qua bị âm khí quấn lấy, trường khí kém đi, nhất định sẽ xuất hiện một vài phiền toái nho nhỏ.
Ta bảo hắn đừng nóng giận, tiền thuê không đủ thì cứ mượn của ta, ai chẳng có lúc gặp khó khăn.
Mắt Tiểu Ngũ đỏ hoe, bỗng hắn thở dài, nói cha mẹ hắn đều về quê cả rồi, một mình hắn nỗ lực làm việc cũng không dễ dàng, nếu có người làm bạn thì tốt quá.
Ngươi độc thân bằng thực lực đấy.
Ta an ủi hắn vài câu, định xem phong thủy xung quanh một lần nữa, bắt người sửa phong thủy. Ta làm nghề phong thủy, dám sửa cục ngay chỗ ta ở, chứng tỏ xem thường ta rồi, người khác biết được thì còn hành nghề kiểu gì nữa.
Sau khi sửa lại, vận thế của Tiểu Ngũ cũng sẽ quay về, mọi thứ cũng sẽ ổn.
Ta về cửa hàng, Phùng Quế Phân đã đến, còn mang theo rất nhiều bánh hỷ, toàn là thương hiệu bánh nổi tiếng, Trình Tinh Hà ăn ngấu nghiến, vụn bánh dính đầy mép, Phùng Quế Phân thấy ta thì vui vẻ chào hỏi:
“Đại sư, cuối cùng ngươi cũng về rồi, một ngày không gặp như cách ba thu!”
Ta nhìn nàng trang điểm như sơn tiêu, biết ngay là có chuyện gì.