Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 768 - Chương 768: Chổi Lông Gà Ngũ Sắc

Chương 768: Chổi Lông Gà Ngũ Sắc

Quả nhiên, Phùng Quế Phân nói cho ta biết, không ngoài dự đoán của ta, sau khi xử lý chú rể, nàng thật sự gặp được người định mệnh của mình, định kết hôn ngay, sau khi người mặc áo tang bị ta mang đi, người yêu mới rất khỏe mạnh, ăn uống ngon lành, cũng không có tai nạn đổ máu gì cả, nàng mua dầu hải cẩu và maca, dự định ba năm ôm hai.

Ta lập tức nói chúc mừng, đột nhiên Phùng Quế Phân như nhớ ra cái gì:

“Còn có chuyện này nữa, khá là kỳ lạ.”

Hóa ra sau khi bọn ta rời đi, ngôi nhà của nàng thoạt nhìn yên ổn, nhưng lại xuất hiện vấn đề. Đám đàn em đi tuần tra buổi tối đều nói nhìn thấy một bóng người kỳ quái như đang tìm gì đó trong vườn.

Nhưng khi chạy đến đó xem thì không thấy gì cả, như bị hoa mắt vậy, camera giám sát cũng không chụp được cái gì.

Phùng Quế Phân hỏi ta, liệu có phải là người mặc áo tang còn có vợ hay con cái gì đó, một người đi còn thừa một người ở lại, nếu thật sự là như vậy thì lại mời ta đến xem.

Không thể nào, ta đã quan sát căn nhà ấy rất kỹ rồi, có Huyền Tố Xích quấy phá thì đâu ra thứ gì khác nữa?

Trình Tinh Hà cũng làm chứng, nói rằng hắn cũng nhìn rõ ràng, bởi vì tà khí của Huyền Tố Xích nên không có người chết nào dám lại gần, bảo nàng cứ yên tâm, có thể là ảo giác do bị người mặc áo tang ảnh hưởng.

Phùng Quế Phân nghe thế mới yên tâm, nhưng ta lại suy nghĩ, lúc đi ra ngoài bọn ta đi ngang qua một người phụ nữ không thấy rõ mặt, người phụ nữ ấy cũng đi về phía ngôi nhà của Phùng Quế Phân.

Nhưng sau đó ta không tìm được tung tích của nàng, nếu thật sự là người phụ nữ của Yếm Thắng môn thì bọn ta không thể theo kịp tốc độ của nàng.

Hơn nữa, Cố thọt nói gì trong điện thoại ấy nhỉ? Yếm Thắng môn đang tìm thứ gì đó…

Ta giật mình, một suy đoán bỗng nảy ra trong đầu, chẳng lẽ họ đang tìm Huyền Tố Xích?

Nếu là thật thì họ tìm nó để làm gì?

“Ôi chao, ta còn đang nghĩ sao phố mua bán rạng rỡ thế này, hóa ra là Phùng tỷ ghé thăm!”

Một giọng nói the thé với sự nhiệt tình không đúng lúc bỗng vang lên ngoài cửa, ta quay đầu, lại là bà chủ cửa hàng quần áo.

Tuy nàng lạnh nhạt với bọn ta nhưng lại vô cùng niềm nở với Phùng Quế Phân, nàng nhanh nhẹn khoác tay Phùng Quế Phân:

“Phung tủ, mấy ngày không gặp ngươi lại đẹp hơn rồi.”

Phùng Quế Phân nhìn nàng, cau mày:

“Ngươi là ai?”

Bà chủ cửa hàng quần áo không hề xấu hổ:

“Ta là thợ may ở cửa hàng đối diện, tỷ gọi ta là Thiến Oánh la được, lần trước Phùng tỷ đến đây ta đã ngưỡng mộ ngươi, muốn làm quen, kết bạn với ngươi!”

Rõ ràng nàng nhìn trúng thân phận và mạng lưới quan hệ của Phùng Quế Phân, đến đây để lấy lòng.

Phùng Quế Phân là ai cơ chứ, gặp nhiều nên biết nhìn người, nàng xua tay nói không cần, nhưng bà chủ cửa hàng quần áo không buông tay, nói càng nhiều bạn bè càng tiện lợi, cửa tiệm mới nhập hàng mới, có vài món đồ rất hợp với khí chất của Phùng tỷ, mời nàng sang xem.

Đàn em của Phùng Quế Phân mất kiên nhẫn, đuổi nàng đi như đuổi gà, nói xem cái cóc khô, quần áo của đại tỷ nhà ta đều là hàng đặt may độc nhất vô nhị từ nước Pháp, ai thèm để ý hàng Đông Mậu nhà ngươi, đừng có mà thấy sang thì bắt quàng làm họ, đi ra chỗ khác đi.

Thiến Oánh cười tủm tỉm nói, nếu Phùng tỷ bận thì lần sau hoan nghênh ngươi đến cửa hàng uống trà, nhưng trước khi nàng rời đi, ta nhìn thấy ánh mắt oán hận của nàng, song khi đối diện với Phùng Quế Phân thì lập tức giấu cảm xúc ấy đi.

Hơn nữa, lại gần quan sát sẽ thấy hắc khí trên ấn đường của nàng cực kỳ dày đặc, luồng hắc khí này còn mang theo tà khí, quấn quanh cung Mệnh, ông cậu ba từng nhắc tới đây gọi là tướng mất cả chì lẫn chài, hình như sẽ gặp vận rủi bất cứ lúc nào.

Có lẽ Thiến Oánh cũng che giấu chuyện gì đó.

Phùng Quế Phân cũng chướng mắt nàng, nghĩ mãi mới nhớ ra và nói đó chẳng phải là người phụ nữ nịnh trên nạt dưới lần trước sao? Nàng còn bảo ta cẩn thận, loại phụ nữ ấy không giống người tốt, mà nàng giỏi xử loại người bỉ ổi này nhất.

Sau khi Phùng Quế Phân rời đi, ta đi ra tiễn rồi nhìn về phía cửa hàng quần áo, muốn nhìn xem bên trong có vấn đề gì không, đột nhiên một cô gái ăn diện lòe loẹt đi từ cửa hàng đó ra, nói với giọng điệu thân mật:

“Bắc Đẩu ca, ngươi về rồi à? Tinh Hà ca đâu rồi?”

Đây là ai? Ta nhìn lại cho kỹ và rôi kinh ngạc không thôi, đây chẳng phải là Tú Liên của cửa hàng tạp hóa sao?

Bình thường Tú Liên chỉ mặc chiếc áo thun Điêu suốt một mùa hè, bây giờ thì rực rỡ muôn màu, áo hai dây sặc sỡ, váy ngắn hoạt hình, lại còn đi đôi tất màu tím, trông chẳng khác nào cây chổi lông gà ngũ sắc.

Bình Luận (0)
Comment