Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 769 - Chương 769: Có Ma

Chương 769: Có Ma

Trình Tinh Hà cũng ra ngoài, hắn ăn bánh hỷ bị nghẹn nên muốn đến tiệm tạp hóa mua coca, kết quả Tú Liên vừa trông thấy hắn là vui vẻ chạy lại ngay:

“Tinh Hà ca!”

Trình Tinh Hà mờ mịt nhìn Tú Liên, cũng giật nảy mình:

“Tú Liên biến dạng à?”

Biến dạng cái đầu ngươi, ta lập tức kéo Tú Liên lại, hỏi sao nàng lại ăn mặc thế này, chưa đến Halloween mà?

Tú Liên đánh ta một cái, nói Halloween gì chứ, ngươi có chút gu thẩm mỹ thời thượng được không hả? Ta đi đầu xu hướng thời trang 2019 đấy.

Ta đã nắm chắc, hỏi nàng, quần áo này mua hết ở cửa hàng quần áo à?

Tú Liên ngơ ngác gật đầu:

“Dạo này ta thích quần áo ở cửa hàng của Thiến Oanh tỷ lắm, cứ rảnh là lại đến xem, không mua thì cảm thấy khó chịu, cứ như bị bỏ bùa ấy, ta quẹt cạn thẻ luôn rồi.”

Ta nhìn về phía bầy yêu tinh nhền nhện nhộn nhịp trong cửa hàng, nghĩ thầm cửa hàng quần áo này có ma thật rồi.

Vì thế ta cũng vào cửa hàng quần áo xem thử.

Bên trong cửa hàng đông nghịt phụ nữ với đủ mọi màu sắc, chất vải cũng bình thường mà giá cả đắt ngang ngửa quần áo ở trung tâm thương mại, nhưng cho dù vậy những khách hàng nữ vẫn lao vào mua quần áo như không cần tiền, đương nhiên không thể có chuyện ai cũng ngu ngốc lại lắm tiền, phong thủy của cửa hàng này không bình thường.

Trong cửa hàng quần áo của nàng có một món đồ trang trí hình sư tử rất to, gọi là sư tử mở miệng, chuyên môn hấp thu vận may, huống hồ vận may của dãy cửa hàng đối diện đều đổ dồn sang bên này, ăn nên làm ra là chuyện đương nhiên.

Nhưng tác dụng của vật trang trí hình sư tử cùng lắm có thể khiến nàng làm ăn khấm khá một nửa thôi, không thể khiến mọi người si mê như hiện giờ, chắc chắn còn có gì đó mờ ám bên trong.

Ta theo đám đông đi vào cửa hàng, bà chủ trông thấy ta thì lập tức tỏ ra đề phòng:

“Ngươi là đàn ông đến đây làm gì? Ngắm gái đẹp à?”

Ta đáp lại:

“Chẳng phải ngươi đã nói sao? Mở cửa đón khách còn sợ người khác đến à?”

Bà chủ liếc xéo ta một cái rồi đi chào hỏi khách hàng khác, ta vào bên trong nhìn xem, ngay lập tức phát hiện một luồng hắc khí rò rỉ ra từ một chiếc bàn thờ gỗ nhỏ.

Chính là thứ đó quấy phá phố mua bán.

Thế nhưng ta vừa mới chạm vào bàn thờ gỗ đã bị một bàn tay sơn móng tay đỏ chót bắt được:

“Bắt trộm!”

Là bà chủ.

Nàng bóp chặt tay ta, dáng vẻ trông hết sức dữ tợn, tiếng hô của nàng dẫn toàn bộ khách hàng xúm lại đây:

“Trông đứng đắn thế mà lại là đồ ăn trộm!”

“Còn trẻ không chịu làm việc tử tế lại đi làm cái trò này!”

“Chẳng phải là phong thủy đại sư gì đó ở đối diện à? Hay thật, bên ngoài lừa bịp người khác, sau lưng làm nghề trộm cắp!”

Chỉ một thoáng ta đã bị vây chật như nêm cối, họ đều là người bình thường, ta không thể dùng hành khí đánh họ được, mà xuyên qua đám đông ta nhìn thấy bà chủ nâng một thứ gì đó ra khỏi bàn thờ, vội vàng chạy ra đằng sau.

Nhưng sàn nhà quá trơn, nàng chạy được vài bước thì ta bỗng nghe thấy âm thanh “leng keng”, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, một luồng hắc khí lao ra ngoài cửa hàng.

Trái tim ta vọt lên cổ họng, thứ vừa chạy đi tuyệt nhiên không dễ đối phó!

Vì vậy ta vùng vẫy chạy ra khỏi đám đông, vội vàng đuổi theo, nhưng ra đến bên ngoài thì luồng tử khí ấy đã biến mất, ta không đuổi kịp.

Thứ đó không đơn giản...Quá nhanh!

Bây giờ xem ra chuyện phong thủy thay đổi nhất định có liên quan đến bà chủ, nhưng mà ai mách kế cho nàng?

Ta quay đầu lại định hỏi nàng, nhưng vừa ngoảnh lại thì thấy mặt nàng trắng bệch, dường như đang rất bất an, ta hỏi nàng thì nàng mới hoàn hồn, cứng cổ nói không biết, còn bảo ta nói nhảm ít thôi, còn dám nói linh tinh là nàng sẽ lấy camera giám sát ra gọi công an bắt ta.

Hiển nhiên người phụ nữ này chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.

Ta bèn gọi Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan cùng đi tìm thứ đó, nhưng vừa mới vào cửa thì bỗng có tiếng hét thảm thiết vang lên ở góc phố:

“Tai nạn chết người rồi!”

Ta hoảng sợ, lập tức chạy tới đó.

Hình như tiếng hét phát ra từ tiệm giày của Tiểu Ngũ.

Ta chạy tới xem thì thấy Tiểu Ngũ ngồi trên bậc cửa, mặt cắt không còn một giọt máu vì sợ, một người nằm sấp trước mặt hắn không nhúc nhích.

Tiểu Ngũ trông thấy ta đến thì bắt ngay lấy ta:

“Có...Có ma…”

Ta vừa lật người nọ lên vừa hỏi hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ta vừa lật người lên xem, CMN, là chủ cho thuê mặt bằng của cửa hàng Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ lắp bắp nói cho ta biết, chủ nhà biết tình hình buôn bán của Tiểu Ngũ dạo này không khả quan, cố ý đến đòi tiền thuê, còn nói bà chủ cửa hàng quần áo đã nói muốn thuê cửa hàng này, sẵn lòng trả thêm 1/3 tiền thuê ban đầu, hắn tiếp tục cho Tiểu Ngũ mở cửa hàng ở đây là vì nể mặt cha của Tiểu Ngũ, hắn còn khuyên Tiểu Ngũ nếu thật sự không kinh doanh được nữa thì chuyển về quê đi, làm ruộng cũng không chết đói được, còn hơn là gặm mì gói cầm hơi.

Bình Luận (0)
Comment