Tiểu Ngũ đang sầu não, bỗng nhiên cảm thấy trong nhà lành lạnh, hắn giật nảy mình khi ngẩng đầu lên và thấy hai cánh tay thình lình xuất hiện trên vai của chủ nhà, một cô gái mặc Hán phục màu đỏ đang đứng sau lưng chủ nhà, phát ra âm thanh hít khí.
Đúng là cô gái gót sen lần trước!
Tiểu Ngũ ngã ngồi trên mặt đất, mới đầu chủ nhà còn cảm thấy khó hiểu, đang định nói chuyện thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, hắn mất ý thức, ngã xuống bậc cửa.
Cô gái mặc váy đỏ chuẩn bị nhào về phía Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ sợ hãi nhắm tịt mắt lại, đi tìm chổi, nhưng đến khi tìm được cây chổi, hắn mở mắt ra thì cô gái đó đã biến mất.
Còn chủ nhà cứ nằm bất động ở bậc cửa.
Chủ nhà của Tiểu Ngũ cầm tinh nhỏ, bát tự nhẹ, bình thường đi về muộn thì cứ mười lần lại có tám lần gặp ma, thường xuyên đến cửa hàng chiêu hồn. May mà lần này ta đến nhanh, tuy mệnh đăng của hắn đã lay lắt nhưng chưa đến mức tắt hẳn, ta cố định hồn phách của hắn theo đúng cách đã làm với Tiểu Ngũ.
May sao bọn ta chạy nhanh đến đây, vốn tưởng rằng đó là nữ quỷ si tình, ai ngờ lại nguy hiểm đến vậy, khiến người ta tử vong do bị hút hết sạch dương khí.
Có thể hút dương khí của con người thì hiển nhiên không phải là ma quỷ bình thường, hơn nữa cấp bậc của thứ này rất cao, ít nhất lợi hại hơn nhóm Tiểu Kim Hoa, Hôi Bách Thương, ngoại trừ âm khí thì không có manh mối nào khác.
Trình Tinh Hà cũng chạy tới, bọn ta trao đổi với nhau, đưa ra kết luận: Là sát, hoặc là yêu quái lợi hại, chỉ có hai loại này mới có thể hút dương khí của con người để nâng cao sức mạnh của mình, nếu là yêu ma bình thường thì có thể hù dọa con người, một khi lại gần sẽ bị dương khí đốt cháy.
Nhưng mà cô gái gót sen này đúng là kỳ lạ thật, lần trước chơi cờ với Tiểu Ngũ còn dễ nói chuyện lắm mà, sao mới qua một ngày đã trở nên hung ác, vừa gặp người đã hút dương khí?
Trình Tinh Hà không đồng ý:
“Phụ nữ thất tình sẽ làm những việc điên rồ, ta có kinh nghiệm.”
Ngươi có kinh nghiệm cái cóc khô.
Tiểu Ngũ bình tĩnh lại, hình như cũng nhớ ra cái gì:
“Đúng vậy, tuy là nữ, có hóa thành tro ta vẫn nhận ra được, nhưng mà không hiểu sao ta lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm…”
Chắc chắn có liên quan đến thứ bị bà chủ đánh rơi.
Bây giờ cô gái bó chân đã bắt đầu đi hại người, nhất định phải bắt nàng lại, để tránh biến thành họa lớn, kẻ chủ mưu là bà chủ cửa hàng quần áo, ta lập tức đến cửa hàng tìm nàng.
Thế nhưng khi đến nơi thì ta sững sờ, cửa hàng quần áo mới nãy còn rất náo nhiệt bây giờ đã đóng cửa, bà chủ cũng biến mất!
Hiển nhiên nàng biết mình gây họa nên chạy rồi!
Trình Tinh Hà tức giận đạp cửa xếp, nói người phụ nữ này không biết xấu hổ à, mình chạy trước, để lại mớ hỗn đổn cho hàng xóm dọn?
Rốt cuộc ai mách kế cho nàng? Người đó không chỉ tinh thông thuật phong thủy mà còn rất chịu chi khi đưa cho nàng một món đồ lợi hại như vậy.
Hiện tại không tìm thấy bà chủ thì cũng đành chịu, quan trọng nhất là đảm bảo sự an toàn cho mọi người trong phố mua bán, bọn ta phải nhanh chóng đi bắt cô gái bó chân.
Bây giờ cũng tối rồi, người đi lại trên phố vơi đi một nửa, ta và Trình Tinh Hà chia nhau ra hành động, hắn đi thông báo cho từng nhà, còn treo bùa trừ tà giúp họ, còn ta ôm Huyền Tố Xích đi khắp nơi tìm tung tích của thứ kia.
Âm khí ở phố mua bán vẫn rất dày đặc, chứng tỏ cô gái gót sen vẫn chưa rời đi.
Ta tìm một vòng nhưng vẫn không phát hiện tung tích của nàng, ta không còn cách nào khác đành về cửa hàng trước, người trong phố mua bán đều biết bản lĩnh của ta nên nghe ta thông báo là nhà nhà đóng cửa xếp lại ngay, nhưng khi quay đầu lại, ta cau mày, tại sao tiệm đồ cổ vẫn còn mở cửa?
Bình thường hắn sợ chết nhất kia mà?
Ta hỏi Trình Tinh Hà, có phải vẫn chưa báo cho ông chủ tiệm đồ cổ không, Trình Tinh Hà nói hắn đi rồi, nhưng mà tiệm đồ cổ không có một bóng người, hắn cũng đang đi tìm đây!
Ngay lập tức ta có dự cảm chẳng lành, đột nhiên Ách Ba Lan thò đầu ra, nói trước đó hắn thấy ông chủ tiệm đồ cổ, ông chủ nói trời lạnh rồi, muốn đến chỗ Tiểu Ngũ mua đôi giày ủng hộ hắn.
Thế thì đúng rồi.
Ta chạy ngay đến cửa hàng của Tiểu Ngũ, một người bỗng lao từ bên trong ra, đâm trúng ta, là Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ túm chặt lấy ta, hoảng loạn chỉ vào cửa hàng:
“Bắc Đẩu ca, thứ đó lại đến rồi! Ông chủ tiệm đồ cổ...”
Được lắm, lộ diện là được rồi.
Ta cầm lấy Huyền Tố Xích chạy vào tiệm giày.
Ông chủ cửa hàng mành rèm vừa từ bên ngoài trở về, chưa biết chuyện xảy ra trong phố, hắn thấy ta vội vội vàng vàng suýt đụng vào hắn thì mắng ta gấp gáp đi đầu thai à.