Ta không thèm để ý đến hắn mà chạy thẳng vào cửa hàng, quả nhiên thấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng nằm sõng soài bên trong, trạng thái giống hệt chủ nhà, một bóng người màu đỏ đằng sau kệ để giày phi vào trong nhà.
Trình Tinh Hà cũng đuổi kịp, ta lập tức bảo hắn trông chừng ông chủ tiệm đồ cổ, còn ta thì đuổi theo vào bên trong.
Ta vào xem thì thấy một bóng lưng xinh đẹp yểu điệu đang chuẩn bị xuyên qua phòng trong, ta không do dự, giơ Huyền Tố Xích chém ngang, chặn đường đi của nàng.
Âm khí trên người nàng rất đặc biệt, dày đặc vô cùng.
Nàng bị tà khí của Huyền Tố Xích đè ép, loạng choạng vài bước, nhìn ta với ánh mắt hoảng sợ.
Cô gái này rất đẹp, mặt trái xoan, mắt nai, mày lá liễu, đúng kiểu diện mạo ngây thơ vô tội, nhưng ta không hơi đâu để ý quỷ tướng của nàng, nàng làm hại người khác, trước tiên phải khống chế nàng, để tránh cho có thêm người bị hại mới.
Không biết tình hình của ông chủ tiệm đồ cổ thế nào rồi!
Huyền Tố Xích xoay tròn trong tay ta rồi chém về phía cô gái, nàng lảo đảo lùi về sau, mãi mới đứng vững được rồi nói một cách gắng gượng:
“Ta...Ta làm sao chuyện gì?”
Đương nhiên nàng không biết mình làm sai chuyện gì, giống như hổ cảm thấy ăn thịt con người chẳng có gì là sai cả, đó là bản năng.
Nhưng bọn ta không thích xả thân nuôi hổ.
Huyền Tố Xích bùng nổ tà khí, rầm, kệ để giày của Tiểu Ngũ bị chém mất một nửa, nàng không thể lùi lại nữa, ta nhân cơ hội này tung dây kim ti ngọc vĩ Ách Ba Lan đưa ra trói nàng lại ngay lập tức.
Tất nhiên kỹ thuật của ta không bằng lão gia tử nhà họ Lan, nhưng chắc hẳn vẫn dư sức để đối phó với ma quỷ.
Quả nhiên, nàng bị dây kim ti ngọc vĩ trói lại không thể động đậy, ta đang định hỏi lai lịch của nàng, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn ta và bật khóc.
Ta kinh ngạc, đối phó với nhiều yêu ma quỷ quái, bị cắn, bị bóp là chuyện bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có yêu ma khóc với mình.
“Oan uổng...Oan uổng…”
Một luồng oán khí bùng nổ, khiến ta phải lùi lại vài bước, CMN, cô gái này quả thực rất lợi hại.
Nhưng mà nàng hút dương khí của hai người, còn oan uổng gì nữa?
Ta dùng dây kim ti ngọc vĩ kéo nàng ra ngoài. Trình Tinh Hà đã cứu được ông chủ tiệm đồ cổ, hắn lau mồ hôi trên trấn:
“Ông già này mạng lớn đấy.”
Ta thở phào một hơi, không xảy ra án mạng là tốt rồi.
Tiếp theo Trình Tinh Hà nhìn về phía cô gái gót sen:
“Là nàng à?”
Đúng vậy, bây giờ ta cũng nhận ra cô gái này có phần kỳ lạ, hình như nàng cũng là vật linh giống như người mặc áo tang bám trên Huyền Tố Xích.
Tiểu Ngũ thấy nàng đã bị trói chặt thì ôm chổi, sợ sệt nhìn nàng:
“Bắc Đẩu ca, ngươi lợi hại thật đấy!”
Nhưng mà ta vẫn cảm thấy là lạ, vật linh hút nhân khí, đáng lẽ phải rất hung ác mới đúng, tại sao lại bắt được nàng dễ dàng như vậy?
Thế là thế nào?
Bỗng nhiên có tiếng hét thảm thiết vang lên trên phố:
“Có quỷ!”
Là giọng của ông chủ cửa hàng rèm.
Trình Tinh Hà đứng bật dậy:
“Gì vậy, đã bắt được rồi mà, sao còn…”
Tức khắc ta hiểu được chuyện gì đang diễn ra, ta nhét dây kim ti ngọc vĩ vào tay Tiểu Ngũ:
“Nắm chặt đừng buông ra!”
Nói xong ta chạy ngay ra ngoài.
Tiểu Ngũ phản xạ có điều kiện nắm chặt dây thừng, khi nhận ra đầu kia của dây thường đang trói cái gì thì sợ tái mặt, song hắn vẫn quyết định phải giữ chặt:
“Ca, ngươi yên tâm!”
Lúc xoay người, ta bỗng nghe thấy cô gái mặc Hán phục nói:
“Nó đao thương bất nhập, không sợ nước không sợ lửa, các ngươi không phải đối thủ của nó, đừng đi chịu chết?”
Đao thương bất nhập, không sợ nước không sợ lửa?
Ta quay đầu lại nhìn nàng:
“Rốt cuộc nó là gì?”
Cô gái mặc Hán phục muốn nói lại thôi, dường như không tiện nói ra đáp án, nàng ngập ngừng giây lát rồi mới nói:
“Các ngươi nhanh chóng trốn đi thì hơn!”
Trình Tinh Hà cau mày, lén huých ta một cái:
“Thất Tinh, có khi nào họ là đồng lõa, thông đồng với nhau lừa chúng ta?”
Dù là cái gì cũng không thể khoanh tay mặc kệ thứ đó làm hại người khác được.
Ta vẫn xoay người chạy ra ngoài, chỉ nghe thấy cô gái kia khẽ thở dài sau lưng ta.
Lên phố, quả nhiên ta nhìn thấy ông chủ cửa hàng mành rèm đưa lưng về phía bọn ta, đang lùi từng bước một về sau, mà trước mặt hắn đúng là cô gái mặc váy đỏ, diện mạo của nàng giống hệt cô gái ban nãy, cứ như copy paste ra vậy.
Nhưng có một điểm khác nhau, ta nhìn xuống dưới váy, chân của cô gái trong nhà là gót sen ba tấc, còn chân của cô gái này là đôi chân bình thường.
Quả nhiên, trước đó Tiểu Ngũ nói cô gái hút dương khí có gì đó kỳ lạ, bởi vì đôi chân khác nhau.
Trình Tinh Hà phải ngoái đầu lại xác nhận:
“Hai người họ...Rốt cuộc là thế nào vậy?”
Người ông chủ cửa hàng mành rèm cứng ngắc, gót chân đạp lên lề đường, ngã ngửa ra sau.
Tuy cô gái váy đỏ này rất giống cô gái trong nhà, nhưng thần thái hoàn toàn khác biệt.